Vinh Sơn, cha thánh dịu hiền,
Tấm gương bác ái, khiêm nhường nêu cao.
Tuổi thơ nếp sống cần lao,
Làng Pui (Pouy) sinh quán ấy nào đâu xa.
Thông minh, đạo hạnh sẵn mà,
Mong làm giáo sĩ, mẹ cha được nhờ.
Trẩy đi tỉnh Đắc (Dax) chăm lo,
Tháng ngày học tập đợi chờ tương lai.
Con đường nghiên bút còn dài,
Gia đình đành phải bán hai con bò.
Ngày vào đại học Tu-lu (Toulouse),
Hy sinh cũng đáng, đền bù mai sau.
Dịp may tiến chức thật mau,
Mộng làm linh mục ngờ đâu đến rồi,
Mới hai mươi tuổi xuân thôi,
Những thầm hy vọng tìm nơi an nhàn,
Sao cho bổng lộc muôn vàn,
Mẹ cha bớt khổ, thân càng ung dung.
Bỗng đâu tai họa dập dồn,
Quan phòng tay Chúa lạ lùng đẩy đưa.
Trên thuyền bị cướp đánh nhừ,
Bắt làm nô lệ, ê chề hai thu.
Nhọc nhằn, cay đắng dãi dầu,
Long đong xứ lạ dài lâu tháng ngày.
Vững tin Mẹ Chúa nhân thay,
Sớm hôm ca ngợi Mẹ đầy phúc thiêng.
Bao phen đổi chủ liên miên,
Phận mình nô lệ, một niềm chăm ngoan.
Ngày vui cập bến bình an,
Quê hương đã tới, thoát oan lưu đầy.
(Còn tiếp)
Sr. Myriam Chu thị Nguyệt, NTBA