12.08.25 – THỨ BA TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
Mt 18,1-5.10.12-14
“Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này,
người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời.”
(Mt 18,4)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Suốt thời gian đi trong sa mạc, niềm mong mỏi lớn nhất của dân Israel là được vào Đất Hứa. Sau 40 năm, số người trưởng thành khi rời Ai-cập, tức là những người thường chống đối Thiên Chúa và phản đối ông Môsê đã lần lượt nằm xuống trong sa-mạc. Chính ông Môsê, thủ lĩnh của họ, cũng sắp phải ra đi. Ông trối lại cho lớp người kế thừa niềm tin tưởng vào Thiên Chúa qua sự dẫn dắt của ông Giô-suê, người kế nhiệm ông. Ông Giô-suê sẽ dẫn họ vào Đất Hứa.
Trong hành trình dương thế, niềm thao thức của mỗi Kitô hữu là được vào Đất Hứa/Nước Trời. Khi các môn đệ thắc mắc “ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” (c.1), Chúa Giêsu đã đặt một em nhỏ vào giữa các ông và nói : “Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời” (c.4). Coi mình như trẻ nhỏ trước mặt Thiên Chúa, là tin tưởng, lắng nghe và làm theo sự hướng dẫn của Chúa, người ấy không chỉ được vào Nước Chúa, mà còn là ‘người lớn nhất trong Nước Trời”…
Tuy nhiên, đừng lầm lẫn sự “bé nhỏ của tâm hồn” với sự khờ dại, ngây ngô. Thật vậy, những người học cao hiểu rộng, như những vị đại thánh, vẫn có được tâm hồn trẻ thơ: biết tạ ơn Chúa khi thành công, biết sám hối khi vấp ngã và bắt đầu lại; biết cậy dựa, tín thác vào tình thương của Chúa, ý thức mình không có công trạng gì trước mặt Chúa… Vì thế, Chúa đã ban Nước Trời cho các ngài.
Người có tâm hồn trẻ thơ tự nhiên đã có sẵn tiêu chuẩn của những mối phúc mà Chúa Giêsu đã loan báo: khó nghèo, hiền lành, trong sáng…nên lẽ đương nhiên “Nước Trời là của họ” rồi, và Thiên Chúa cảm thấy vui sướng ở giữa những tâm hồn ấy[1]. Vì thế, trẻ thơ có giá trị lớn lao trong lòng yêu mến của Thiên Chúa, đến nỗi Người sẵn sàng cất công đi tìm kiếm, như người mục tử bỏ cả đàn chiên để đi tìm cho kỳ được con chiên lạc nhỏ bé, yếu ớt, vô tích sự, nhưng nó lại là con chiên được thương xót. “Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”(c.14)
Sống tâm tình của trẻ thơ là làm việc với lương tâm trách nhiệm, cố gắng hết sức cho tốt đẹp, nhưng không đòi hỏi kết quả phải như ý mình, mà hoàn toàn phó thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Nếu Chúa cho suôn sẻ tốt đẹp, được khen ngợi thì qui hướng ngay lời khen tặng đó vào Thiên Chúa, vì chính là nhờ ơn Chúa; nếu kết quả không được như mong muốn, hãy khiêm tốn nhìn lại để nhận ra lỗi lầm và sửa chữa. Sống với một tâm hồn đơn sơ bé mọn, chúng ta dễ chan hòa cởi mở và liên đới với tha nhân, không nghĩ xấu cho ai, không để bụng hận thù ganh ghét…
Với một tâm hồn khiêm nhường, bé mọn, xuất thân từ một làng quê hẻo lánh không ai biết tới: “Từ Nazareth, làm sao có cái gì hay được?”[2] Mẹ Maria đã được Thiên Chúa quan tâm đặc biệt và mặc khải Nước Trời. Mẹ đẹp lòng Thiên Chúa đến nỗi sứ thần Gabriel phải kính cẩn cúi chào: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc, Đức Chúa Trời ở cùng Bà.”[3] Chính Con Thiên Chúa, Hoàng Tử Nước Trời đã đến cư ngụ nơi lòng Mẹ. Nhờ sự khiêm tốn của Mẹ, Hoàng Tử Nước Trời đã cắm lều và “cư ngụ giữa chúng ta”[4].
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Noi gương Mẹ, tôi sống đơn sơ, khiêm nhường phó thác vào Chúa và chan hòa, cởi mở với mọi người.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin ban cho con một tâm hồn trẻ thơ, biết cậy dựa vào Chúa mọi nơi mọi lúc, quan tâm nâng đỡ những người yếu kém về sức khoẻ và tinh thần ngay trong gia đình, trong giáo xứ con. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
[1] X. Tv 149,4
[2] Ga 1,46
[3] X. Lc 1,28-30
[4] X. Ga 1,14