12.10.2025 – CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN – NĂM C
Lc 17,11-19
“Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn”
(Lc 17,16)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Na-a-man, một viên tướng người Aram, được khỏi bệnh phong hủi nhờ nghe và làm theo lời ngôn sứ Êlisa. Chính lòng biết ơn đã đưa ông trở lại gặp ngôn sứ Êlisa để tuyên xưng đức tin vào Thiên Chúa, dù ông không phải là người Do Thái.[1]
Trong Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cũng gặp mười người phong hủi. Theo luật Do Thái,những người phong hủi phải ở riêng ngoài trại, cách ly hoàn toàn với gia đình, cộng đồng và không được tham dự các lễ nghi tôn giáo. Nhưng trong hoàn cảnh khốn cùng này, họ lại liên kết với nhau, với cả người “ngoại bang” đồng cảnh ngộ. Điều đáng khen là lòng tin chân thành của họ vào Đức Giêsu và sự liên đới trong lời cầu xin của họ: “Lạy thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!” (c.13). Họ không xin được “chữa lành”, nhưng xin được “thương xót”, đây là lời cầu nguyện truyền thống của Dân thánh khi kêu cầu Thiên Chúa là tình thương. Khi Thiên Chúa thương xót, Người sẽ ban cho họ tất cả những gì họ đang cần. Lời cầu nguyện mẫu mực của họ được Giáo Hội đưa vào phần sám hối trong mỗi Thánh lễ.
Đáp lại lời cầu xin của họ, Đức Giêsu không trực tiếp chữa lành mà chỉ nói: “Hãy đi trình diện với các tư tế” (c.14). Lạ thay! cả mười người đều tin và làm theo lời Người nói. Đang khi đi, thì họ được khỏi bệnh. Theo Luật Do Thái, những người bị phong hủi được khỏi bệnh phải đến gặp tư tế để được xác nhận và cho tái nhập vào cộng đồng. Câu chuyện tưởng chừng đã “có hậu” nếu kết thúc ở đó. Nhưng không, đây mới chính là bước khởi đầu của một giai đoạn mới, giai đoạn của lòng tin. Thật vậy, rất nhiều lần Đức Giêsu chữa lành cho bệnh nhân ngay tức khắc, để họ hân hoan ca ngợi Thiên Chúa. Nhưng lần này, cả mười người đều được khỏi bệnh, nhưng chỉ có “Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa” (c.15).
Đến với Chúa chúng ta cũng thường xin ơn, nhưng khi nhận được ơn, ta lại nghĩ là nhờ “may mắn”, hoặc do ta “khéo ăn ở”, “biết tính toán”…và quên mất Đấng đã làm ơn cho mình. Do đó, ta chỉ được ơn phần xác nhưng chưa được giải thoát tận căn. Người Samari đã quay trở lại tôn vinh Thiên Chúa, nên anh được diễm phúc gặp chính Đấng là hiện thân của Lòng Xót Thương. Khi chưa được lành bệnh, anh cùng với chín người kia “dừng lại đàng xa”, bây giờ anh được tự do đến gần và “sấp mình dưới chân Đức Giêsu mà tạ ơn” (c.16). Hạnh phúc thay! Người nói với anh: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh” (c.19). Anh vừa được khỏi bệnh phần xác vừa được ơn cứu độ, điều mà chín người Do thái kia không được.
Trong Kinh Tiền Tụng IV, Giáo Hội xác tín rằng: “Tuy Chúa không cần chúng con ca tụng, nhưng việc chúng con cảm tạ Chúa lại là một hồng ân Chúa ban, vì những lời chúng con ca tụng chẳng thêm gì cho Chúa, nhưng đem lại cho chúng con ơn cứu độ.”[2] Là con người, ta rất cần đến ơn Chúa và Chúa sẵn sàng ban cho ta những ơn cần thiết. Điều quan trọng là hãy nhớ tạ ơn Chúa, vì “Sự vô ơn là tội ác lớn nhất trong các tội ác.”[3]
Khi biết mình được Thiên Chúa yêu thương, Mẹ Maria đã tạ ơn và chúc tụng Thiên Chúa là “Đấng cứu độ tôi”. Càng khiêm nhường và ý thức phận nữ tỳ thấp hèn của mình, Mẹ càng được Thiên Chúa yêu thương trao tặng những ân huệ lớn lao và trở nên Đấng Đầy Ơn Phúc.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Noi gương Mẹ, tôi tập nhận ra những ơn Chúa ban và tạ ơn Chúa mỗi ngày.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin dạy con nhận biết tình thương của Chúa qua muôn vàn ân huệ Chúa ban, và biết tạ ơn Chúa luôn mãi. Amen.
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mę.
———–o0o———–
October the 12th 2025
THE TWENTY-EIGHTH SUNDAY IN ORDINARY TIME, YEAR C
(Lk 17,11-19)
“He threw himself at Jesus’ feet and thanked Him”
(Lk 17,16)
CONTEMPLATE MARY LIVING THE GOOD NEWS
Naaman, an Aramean general, was cured of leprosy through listening to and following Elisha the prophet’s words. It was his own gratitude which brought him back to see Elisha so as to profess his faith in God, although he wasn’t a Jew.[4]
In today’s Gospel, Jesus also met ten lepers. According to the Jewish law, lepers must live outside the camp where they were completely isolated from their families and communities, and they weren’t permitted to participate in religious ceremonies. But in this distress, they had united with each other, even with “foreigners” who had been in the same situation. Their sincere faith in Jesus and the solidarity in their request are commendable: “Jesus, Master, have mercy on us!” (s.13). They didn’t ask for “healing”, but for “mercy”, this is the holy people’s traditional prayer while calling on God Who is mercy. When they receive mercy from God, they will be endowed with everything they need. Their exemplary prayer is included by the Church in the penitential act of every Mass.
In response to their request, they weren’t directly healed by Jesus Who only said: “Go, show yourselves to the priests” (s.14). What a surprise! All ten lepers believed in His words which they followed. Being on their way, they were cleansed. In accordance with the Jewish law, lepers who were healed must go to the priest who would confirm and allow them to rejoin the community. The story would have had a “happy end” if it had ended there. But it wouldn’t, this was really the beginning of a new stage, the one of faith. The sick indeed were right away healed by Jesus at a great deal of times, so that they could joyfully give praises to God. But this time, all ten were cured, but there was only “One of them, when he saw he was healed, came back, praising God in a loud voice” (s.15).
Coming to God, we usually ask for grace as well, but after receiving it, we think it’s due to “luck”, or owing to our “good behavior”, to our “awareness of weighing the pros and cons”… and we forget the One Who has done us favors. Therefore, we’ve just received physical grace, but we haven’t yet been integrally liberated. Returning to glorify God, the Samaritan was thus blessed with meeting the One Who is the embodiment of Mercy. When this patient hadn’t been yet healed, this one and the other nine “stood at a distance” (s.12), he was then free to come near and “threw himself at Jesus’ feet and thanked Him” (s.16). How happy he was! Jesus bade him: “Rise and go; your faith has made you well” (s.19). He was both physically healed and endowed with the salvation grace which the other nine Jews didn’t receive.
In Preface IV, the Church affirms that: “Although you have no need of our praises, yet our thanksgiving is itself your gift, since our praises add nothing to your greatness, but profit us for salvation.”[5] As human beings, we’re in great need of graces from God by Whom we‘re all set to be given the necessary ones. The important act is remembrance of thanksgiving, for “Ingratitude is the greatest sin of all evils.”[6]
Knowing of love from God, Mary gave thanks and praises to God Who is “my Savior”. The more modest and conscious of Her lowly status as a servant, the more She had been loved by God Who bestowed on Her great graces, and Mary became the One Who is Full of Grace.
LIVE THE GOOD NEWS WITH MARY
Following Mary’s example, I practise recognizing the graces which I have been granted by God to Whom I give thanks each day.
PRAY TO MARY
O Mary, teach me to realize God’s love through countless graces which I’ve been bestowed, and to be always aware of giving thanks to God forever. Amen.
O Mary conceived without sin,
Pray for us who have recourse to You.
[1] X. Bài đọc 1, 2V 5,14-17
[2] https://vntaiwan.catholic.org.tw/sachleroma/tientung18.htm
[3] TVS. Coste VIII, 37.
[4] See First Reading: 2 K 5,14-17
[5] https://vntaiwan.catholic.org.tw/sachleroma/tientung18.htm
[6] SV. Coste VIII, 37.