fbpx

CÙNG MẸ SỐNG TIN MỪNG – 21.12.2025 – CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG – NĂM A

21.12.2025 – CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG – NĂM A

Mt 1,18-24

“Khi tỉnh giấc, ông Giuse làm như sứ thần Chúa dạy,
và đón vợ về nhà” (Mt 1,24)

ĐỌC TOÀN BÀI PHÚC ÂM

CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:

Vua A-khát cai trị vương quốc Giu-đa, nhưng bị đế quốc Át-sua đe dọa. Ngôn sứ Isaia khuyên vua vững lòng cậy trông vào sự trợ giúp của Thiên Chúa, nhưng vua A-khát hoài nghi, không tin Chúa có thể cứu vương quốc của mình. Nhằm khích lệ vua tin tưởng vào Chúa, Isaia gọi vua là “nhà Đa-vít”, để nhắc vua nhớ lại lời Chúa hứa cho dòng dõi ông được trường tồn, và đây là dấu chỉ: “Này đây một phụ nữ sẽ thụ thai, sinh một con trai, và tên con trẻ sẽ là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở với chúng ta.”[1] Lời ngôn sứ đã ứng nghiệm khi hoàng hậu sinh cho vua thái tử, như dấu chỉ Thiên Chúa vẫn ở với Giu-đa. Nhưng về sau, Hội Thánh hiểu lời ngôn sứ ấy tiên báo về Đấng Mêsia (Cứu Thế).

Trong Bài Đọc II, thánh Phaolô trình bày niềm xác tín của ngài vào Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, nhưng “Xét như một người phàm, Đức Giê-su Ki-tô xuất thân từ dòng dõi vua Đa-vít.”[2] Để Đức Giêsu được ghi tên vào dòng tộc Đa-vít, cần có sự ưng thuận tự nguyện của một người thuộc dòng tộc này. Đó là Thánh Giuse. 

Lời xin vâng của Thánh Giuse trước kế hoạch của Thiên Chúa quả thật không dễ dàng. Theo luật Do Thái, người phụ nữ không chồng mà có con hoặc có chồng mà ngoại tình, sẽ bị ném đá cho đến chết. Maria – vị hôn thê mà ông một lòng tin tưởng và kính trọng – đã có thai mà không phải do ông! Ông đau lòng, bối rối, không biết phải làm gì! Tố cáo thì không nỡ. Cưới cũng không được. Cuối cùng, ông chọn cách âm thầm rút lui, chấp nhận mang tiếng… miễn là Maria và đứa trẻ được sống. Xin Chúa cứ thực hiện mọi điều theo ý Người. 

Ngay lúc ông sắp thực hiện kế hoạch ấy, Thiên Chúa sai sứ thần đến tỏ cho Giuse biết: điều đang làm ông đau lòng và khổ tâm lại nằm trong kế hoạch của Thiên Chúa. Ông được chọn để bảo vệ Con Thiên Chúa và mẹ Người. Maria quả thật đáng kính hơn hết mọi người nữ, nên ông càng phải kính cẩn, mến yêu và giúp đỡ Bà. Từ nay, đối tượng ưu tiên của ông chính là Đấng Cứu Thế đang ngự trong lòng Maria. “Khi tỉnh giấc, ông Giuse làm như sứ thần Chúa dạy, và đón vợ về nhà” (c.24). Ông không mất Maria, cũng không “sở hữu” Maria, nhưng hạnh phúc hơn vì được cùng với Maria phục vụ kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa, là đón nhận và chăm sóc Đức Giêsu cho đến khi Người thực hiện công cuộc cứu độ. Niềm tin ấy cho ông đủ sức mạnh và ánh sáng, để sẵn sàng “trỗi dậy” thi hành ý Chúa, mặc dù trong đêm tối. 

Khi gặp điều trái ý, chúng ta cũng thường loay hoay tìm cách giải quyết mọi chuyện theo ý mình. Nhưng điều cần thiết nhất phải là cầu nguyện, tin tưởng phó thác vào sự an bài của Thiên Chúa và thuận theo ý Người.

Tin Mừng hôm nay không kể lại bất cứ hành động nào của Đức Maria. Mẹ không lên tiếng biện minh, cũng không tự mình xoay sở tìm cách đối phó. Mẹ im lặng để Thiên Chúa sắp xếp, và Chúa đã lo liệu mọi việc vượt xa dự tính của Mẹ. Đó là thái độ đức tin đẹp và hữu hiệu nhất mỗi khi gặp nguy biến: cậy trông, phó thác vào Chúa và im lặng để Chúa hành động. Đức tin của Mẹ và Thánh Giuse dạy ta hiểu được giá trị của những hy sinh âm thầm trong đời sống thường ngày, nhờ đó, Con Thiên Chúa đã sinh ra, lớn lên và hiện diện trong thế giới này. 

SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ: 

Noi gương thánh Giuse và Đức Mẹ, tôi tìm ý Chúa mỗi khi gặp khó khăn, thử thách, và để Chúa tùy nghi hành động.

CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:

Lạy Mẹ Maria, xin dạy con biết mau mắn cộng tác với ơn Chúa để chu toàn bổn phận của con, đồng thời cũng biết im lặng phó thác, để Chúa có cơ hội hoạt động nơi con. Amen.

Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.

——————o0o—————–

December the 21st 2025

THE FOURTH SUNDAY OF ADVENT, YEAR A

(Mt 1,18-24)

“When Joseph woke up, he did what the angel of the Lord had commanded him
and took Mary home as his wife”
(Mt 1,24)

CONTEMPLATE MARY LIVING THE GOOD NEWS

Ahaz the king was ruling Judah kingdom which had been threatened by the Assyrian empire. This king was advised by Isaiah the prophet to steadfastly rely on God’s aid, but being in doubt, Ahaz didn’t believe that God could save his kingdom. For the sake of encouraging this king to trust in God, he was named by Isaiah as “the house of David”, to remind him of God’s promise which would be the enduringness of his lineage, and the sign was: “The virgin will conceive and give birth to a son, and will call him Immanuel, which means ‘God-with-us’.[3] This prophecy was fulfilled when a prince was born by the queen for the king, as a token of God’s stay with Judah. ​​But that prophecy is afterwards understood by the Church as the one which predicts the Messiah (Savior).

In the Second Reading, St. Paul presented his conviction in Jesus, God’s Son, but “as to His earthly life, Jesus Christ was a descendant of David.”[4] So that Jesus’ name would be registered in David’s lineage, a voluntary consent of someone who had belonged to it was required. It’s Joseph.

It wasn’t indeed easy for Joseph’s obedience to God’s plan. In accordance with Jewish law, a woman who had a child out of wedlock or who committed adultery after marriage would be stoned to death. Mary – Joseph’s fiancée, who had been wholeheartedly trusted in and respected by him – was pregnant without his cooperation! Being heartbroken and embarrassed, he didn’t know what to do! Joseph wasn’t heartless to accuse her, he couldn’t marry her either. Finally, choosing to quietly withdraw, he accepted a bad reputation… as long as Mary and the child would live. May God continue to do everything based on His will.

Just as that plan would be about to be realized by Joseph, to whom God sent an angel for revealing that: what had caused him pain and distress was within God’s plan. Joseph was chosen to protect God’s Son and His mother. Mary was truly more venerable than all women, he thus had to treat Her with even greater reverence, love and assistance. His object of priority was henceforth really the Savior Who had been dwelling in Mary’s womb. “When Joseph woke up, he did what the angel of the Lord had commanded him and took Mary home as his wife” (s. 24). Joseph didn’t lose Mary, nor did he “possess” Her, but he was happier, since together with Mary, he was able to serve God’s plan of salvation which was the reception and care for Jesus, until His work of salvation would be accomplished. Through this faith, he had been given enough strength and light, to be all set for “rising up” so as to carry out God’s will, in spite of the dark night.

When we’re facing any contrariety to our expectation, we often also struggle to find ways for resolving everything according to our own will. But the most essential act is praying, confiding in God’s preordainment, and submitting to His will.

Any of Mary’s actions weren’t recounted in today’s Gospel. She didn’t speak of justification, nor did She also manage to cope with everything by Herself. Being silent, Mary let God dispose and He arranged everything which surpassed Her intentions. This is the most beautiful and effective attitude of faith at every time the danger occurs: relying on God to Whom we entrust ourself, and silently allowing God to act. Through Mary’s and Joseph’s faith, we’re taught the value of silent sacrifices in daily life, therefore, after being born, God’s Son grew and He has been present in this world.

LIVE THE GOOD NEWS WITH MARY

Following Joseph’s and Mary’s example, I look for God’s will whenever I face difficulties and trials, and I let God act at His discretion.

PRAY TO MARY

O Mary, teach me to promptly cooperate with God’s grace for fulfilling my duties, and I’m concurrently aware as well of silent reliance on Him, so that He may have the opportunity to work within me. Amen.

O Mary conceived without sin,
Pray for us who have recourse to You.

[1] X. Bài Đọc I. Is 7,10-14

[2] Rm 1,3b

[3] See: First Reading, Is 7,10-14

[4] Rm 1,3b

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *