THỨ HAI – 29.12 – NGÀY THỨ NĂM
TRONG TUẦN BÁT NHẬT GIÁNG SINH
Lc 2,22-35
“Ánh sáng soi đường cho dân ngoại.”
(Lc 2,32)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Ngay từ buổi đầu sáng tạo, Thiên Chúa phán: “Phải có ánh sáng. Liền có ánh sáng.”[1] Người phân rẽ ánh sáng với bóng tối. Con người được dựng nên để sống trong ánh sáng ấy, trong tương quan thân tình với Thiên Chúa. Nhưng sau khi phạm tội, Ađam và Evà đã tìm bóng tối để ẩn mình.[2] Bóng tối không chỉ bao phủ không gian, mà len vào tận đáy lòng con người.
Bóng tối ấy ở trong thái độ “sa sầm nét mặt” của Ca-in vì ganh tỵ với A-ben, và kết thúc bằng bạo lực: Ca-in giết chết A-ben và đi khuất mặt Đức Chúa.[3] Từ đó, lịch sử nhân loại mang nơi mình một vết rạn: giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và sự chết.
Thánh Gioan, người môn đệ được ở gần trái tim Chúa Giêsu, đã cảm nếm tận căn mạch sống này. Ngài khẳng định Thiên Chúa là tình yêu và cũng là ánh sáng: “Thiên Chúa là ánh sáng, nơi Người không có chút bóng tối nào”.[4] Và mạnh mẽ hơn nữa: “ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại”.[5] Ngược lại, sự giận ghét là bóng tối, và bóng tối đưa đến sự chết. Vì thế, “ai ghét anh em mình thì ở trong bóng tối.”[6]
Trong suốt dòng lịch sử, dân Israel đã nhiều lần “lần bước giữa tối tăm” của lưu đày, tội lỗi và sự chết. Họ khao khát được “thấy ánh sáng huy hoàng” của ơn cứu độ.[7] Nhưng khi “Ánh Sáng thật” đến, họ lại không nhận ra. Tuy nhiên, các nhà chiêm tinh ngoại giáo lại nhận biết Đấng Thiên Sai qua ánh sáng của một vì sao lạ; những người nghèo của Thiên Chúa như cụ Si-mê-on và cụ bà Anna, không cần kiến thức uyên thâm, vẫn nhận ra “Ánh Sáng Cứu Độ” nơi trẻ Giêsu đang được cha mẹ bồng ẵm đến Đền Thờ. Chính sự khiêm nhường, trung tín và lắng nghe Thánh Thần đã mở mắt họ.
Ông Simêon đã suốt đời chờ đợi, và khi được gặp Hài Nhi Giêsu, ông xác tín Người chính là “ánh sáng soi đường cho dân ngoại, là vinh quang của Israel” (c.32), ông sẵn sàng an bình ra đi. Ông cũng báo trước những chống đối nhắm vào Đức Giêsu, và Đức Mẹ sẽ bị một lưỡi gươm đâm thâu tâm hồn, vì Mẹ đồng hành với Con suốt cuộc đời. Ánh sáng luôn bị khước từ, vì – như Chúa Giêsu nói – con người thường “chuộng bóng tối hơn ánh sáng”.[8]
Chớ gì chúng ta biết nhận ra và loại trừ bóng tối của hờn giận, ghen ghét, đố kỵ, tham lam…trong tâm hồn và cuộc sống của mình, để đi vào sống trong ánh sáng yêu thương của Chúa, vì “ai yêu thương anh em mình thì ở lại trong ánh sáng”,[9] người ấy “sẽ nhận được ánh sáng đem lại sự sống.”[10]
Mẹ Maria là người đầu tiên được Ánh Sáng Sự Sống chiếu soi trọn vẹn. Mẹ không giữ ánh sáng ấy cho riêng mình, nhưng Mẹ đến Đền Thờ dâng Con cho Thiên Chúa, đến thăm bà Êlisabét, đến tiệc cưới Cana[11]… Mẹ trở thành ngôi sao phản chiếu ánh sáng của Chúa Con. Nơi mẫu ảnh Phép Lạ, đôi tay Mẹ tràn ngập ánh sáng tỏa chiếu xuống quả địa cầu dưới chân Mẹ. Năng đến với Mẹ, được Mẹ sẽ dẫn ta về với Ánh Sáng đích thực là Chúa Giêsu, để ta được thấm nhuần ánh sáng tình yêu của Chúa hầu chiếu tỏa cho mọi người.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Là con cái của Mẹ, tôi cưu mang và chiếu tỏa ánh sáng tình yêu vào thế giới bằng đời sống yêu thương, tha thứ, thăm viếng và giúp đỡ người nghèo khổ, bệnh tật, bị bỏ rơi… để ánh sáng của Chúa được lan tỏa trong thế giới hôm nay.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin dạy con biết chiếu toả ánh sáng tình yêu của Chúa cho mọi người con gặp gỡ mỗi ngày, bằng những hành vi nhỏ bé nhưng tràn ngập yêu thương. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
[1] X. St 1,3-4
[2] X. St 3,8
[3] St 4,5.16
[4] 1 Ga 1,5
[5] Ga 1,4
[6] Bài Đọc I, 1Ga 2,9-11
[7] X. Is 9,1
[8] X. Ga 3,19
[9] 1Ga 2,10
[10] Ga 8,12;
[11] X. Lc 1, 39-45; Ga 2,1-11
