ẢNH ĐỨC MẸ HAY LÀM PHÉP LẠ ĐÃ BIẾN ĐỔI CUỘC ĐỜI TÔI
Vào năm 1985, tôi được 38 tuổi, tôi là bác sĩ thú y và tôi điều khiển một phòng khám thú y lớn chuyên về chó, mèo, đó là niềm đam mê của tôi! Tôi đã luôn muốn làm nghề này khi mới 6 hoặc 7 tuổi.
(Hình ảnh minh họa)
Tôi có 2 con trai 9 tuổi và 7 tuổi. Cha mẹ kính yêu của tôi luôn tự hào về đứa con gái duy nhất của họ, nhưng họ đã phải chia sẻ với tôi một thử thách của cuộc đời: tôi sắp phải ly hôn.
Tôi đã sai lầm về sự lựa chọn người bạn đời của mình. Nhưng tôi thật may mắn khi có được hai cậu con trai. Chúng tôi đã kết hôn trong nhà thờ mà không có niềm tin, không được chuẩn bị, bởi vì nó đã được thực hiện…
Tôi đã hy vọng về một cuộc chia tay thân thiện nhưng cuộc chia ly này biến thành một cuộc chiến, rất khó khăn và rất buồn.
Mùa đông năm 1985, tôi có một hội nghị chuyên đề ở Paris. Trong viễn cảnh này, tôi gọi điện thoại cho một trong những người em họ của tôi và giải thích những lo lắng của tôi với cô ấy. Cô ấy rất sùng đạo, cô ấy đề nghị cầu nguyện cho tôi, đón tiếp tôi trong những ngày hội nghị này và đưa tôi đến cầu nguyện tại Nhà Nguyện Đức Mẹ Ảnh Phép Lạ. Tôi đã mất đức tin từ khi còn niên thiếu và trong nhiều năm, tôi đã sống như KHÔNG CÓ NGÀI, một cuộc sống tâm linh tăm tối. Tôi tức giận và đáp: “Tôi không cần lời cầu nguyện của em, mà tốt hơn là một luật sư…”
Trong gia đình, người ta hay giễu cợt cô ấy, coi cô ấy là người cố chấp…Tôi ý thức mình đã làm tổn thương cô ấy, tôi gọi lại cho cô và nói: “Thứ lỗi cho chị nhé, chị thật tệ, chị đồng ý cùng đi với em tới Nhà Nguyện đó”.
Nhà Nguyện Đức Mẹ Ảnh Phép Lạ 140 phố Bắc, Paris, Pháp.
Đến ngày hẹn, sau ngày làm việc tại Palais des Congrès ở Paris, tôi bắt taxi đến 140 phố Bắc. Tôi ngạc nhiên vì tài xế biết nơi này! Tôi chưa bao giờ nghe nói về Nhà Nguyện này! Đó là một con phố mua sắm, tôi biết Bon Marché…Tôi tìm thấy em họ của mình, chúng tôi đi vào dưới mái hiên, nơi rất kín đáo…Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ đến trước một bàn thờ…
Em họ của tôi vui vẻ chào đón các nữ tu khác nhau trong tu phục màu xanh đậm, cô ấy kể cho tôi nghe một chút về câu chuyện của Sơ Catherine Labouré, cô ấy đến đây mỗi ngày và chúng tôi vào Nhà Nguyện. Có rất nhiều người cầu nguyện, người đến, kẻ đi, sự thực hiện này được thực hiện trong im lặng…Em họ của tôi đi thẳng đến trước thi hài của thánh nữ, sau đó đến trước bàn thờ và bắt tôi quì trước những chấn song trước bàn thờ…Người ta đẩy vào đó những bó hoa…Em họ tôi cầu nguyện, tôi hơi xấu hổ khi quì gối trước mặt mọi người, nếu đồng nghiệp của tôi nhìn thấy tôi thì sao?…Sau đó cô ấy dẫn tôi đến một băng ghế và chúng tôi ngồi ở đó: tôi nhìn xung quanh. Có một người quì gối cầu nguyện, cô ấy đã để giỏ hàng bên cạnh, rễ tỏi tây thò ra. Một số đứng dậy, bước ra chào bàn thờ để đi, thật sốt sắng, những cuộc đi qua đi lại này không gây ồn ào.
Tôi nhìn lên bàn thờ, lên tượng Đức Mẹ và đột nhiên tượng Đức Mẹ biến đổi mà tôi chưa nhìn rõ: màu trắng, rạng rỡ, vô nhiễm như tuyết giữa trưa nắng, toàn bộ bàn thờ cũng bằng đá cẩm thạch trắng tinh tuyền, như thể được thắp sáng từ bên trong! Đức Trinh Nữ có 12 ngôi sao phía trên đầu tỏa sáng như những viên kim cương và những tia sáng rơi xuống từ tay phải, lấp lánh “đẹp tuyệt vời!…”Tôi đọc: “Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội,xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ”. Tôi bỗng thấy tràn ngập một cảm giác bình an mà tôi chưa từng biết. Tôi bị thôi miên. Tôi không muốn di chuyển nữa…trước ánh sáng rực rỡ và dịu êm này! Ôi một sự nghỉ ngơi, ôi một sự bình an đến từ một thế giới khác.
Cô em họ sợ làm tôi nhàm chán nên đứng dậy, tôi đi theo cô ấy với sự tiếc nuối, không dám nói với cô ấy: “Để chị ở lại thêm một chút nữa: tôi không còn biết cầu nguyện nữa, nhưng tôi cảm thấy thật tốt…”
Trong lối đi vào Nhà Nguyện có một cái máy tự động lấy mẫu ảnh. Em họ của tôi trao cho tôi mẫu ảnh nhỏ màu xanh và nói với tôi rằng hãy cầu nguyện để những lo lắng của tôi được sắp xếp. Đối với cô ấy, cầu xin cuộc ly hôn này không xảy ra.
Ngày hôm sau, tôi bắt chuyến tàu trở lại Bordeaux, mẫu ảnh nhỏ trong túi, tôi cầu nguyện với Mẹ Maria để cuộc chiến của tôi sẽ kết thúc, cuộc ly hôn này được thực hiện càng nhanh càng tốt và tôi có thể sống trong an bình.
Trong bình an, tôi ở trong sự bình an! Thật kỳ lạ: một niềm vui mới đã đến với tôi! Tôi có một xác tín mới: “Tôi được Mẹ Maria yêu mến, tôi là người sắp ly hôn! Và tôi nói chuyện với Mẹ Maria như với một người mẹ.”
Hai tháng sau, có một hội nghị mới ở Paris. Tôi chỉ có một ước muốn duy nhất, đó là trở lại Nhà Nguyện Phố Bắc để tiếp tục đắm mình trong sự bình an này. Sau buổi họp, trước sự ngạc nhiên của các đồng nghiệp, tôi rời xa họ mà không nói với họ điều gì và tôi đi đến Nhà Nguyện.
Tôi đã nhiều lần trở lại Nhà Nguyện Phố Bắc để tìm ánh sáng và sự bình an của một thế giới khác, và cuối cùng tôi hiểu rằng đó là một món quà: món quà duy nhất của cuộc gặp gỡ, món quà của lần sinh ra thứ hai cho một cuộc sống khác. Bây giờ nhà nguyện Đức Mẹ ban Ảnh Phép Lạ là nơi hành hương yêu thích của tôi.
Vào đầu năm học sau đó, tôi ghi danh cho các con học giáo lý trong giáo xứ. Một chúa nhật nọ, một cha ra thông báo: “Tôi cần các bà mẹ giúp tôi dạy giáo lý”. Tôi đến gặp cha sau thánh lễ: “Nếu cha muốn, con có thể giúp cha dạy giáo lý”. Cha lấy thông tin liên lạc của tôi và sắp xếp một cuộc họp đầu tiên. Khi tôi về nhà, tôi thực sự tự hỏi điều gì đã nhập vào tôi! Tôi đã hoàn toàn điên! Tôi không biết gì về giáo lý và trên hết tôi sắp ly dị!
Tôi đã hẹn gặp cha, ngài tiếp tôi, lắng nghe và động viên tôi bằng cách nói với tôi rằng tôi sẽ thực hiện một hành trình đẹp cùng với các em học giáo lý! Và con đường tôi đã đi! Cám ơn Mẹ Maria đã cho tôi gặp một linh mục như vậy!
Cuộc sống của tôi đã thay đổi, tôi có những người bạn mới, tôi cầu nguyện, tôi làm việc, trong sự quan tâm hơn đến những người ở cuối những sợi dây xích chó! Có bao nhiêu nỗi cô đơn đôi khi ở cuối dây xích chó và mèo…
Năm 1986, cuộc ly hôn của tôi được chấp thuận và tôi dám nói với Mẹ Maria: “Cám ơn Mẹ”.
Những khó khăn trong cuộc sống của tôi đã trôi qua! Người ta không bao giờ chữa lành được một sai lầm trong việc chọn bạn đời, người ta kéo những đứa trẻ vào trong cuộc và điều đó là nỗi đau cho cả cuộc đời. Tôi ngày càng cầu nguyện nhiều hơn với Con của Mẹ, Mẹ đã dẫn tôi đến với Ngài và mỗi lần tôi lên Paris, tôi đến tạ ơn trong Nhà Nguyện Đức Mẹ Ban Ảnh Phép Lạ…Tôi đã dám nói với các em học giáo lý rằng: “Từ khi gặp Chúa Giêsu, tôi không còn cô đơn nữa”.
Madame Nicole Biesel Leger
Trong Tiếng Vang Tu Hội Nữ Tử Bác Ái số 6, tháng 11-12/2020
Xem thêm video: “Rue Du Bac”
()