15.12.2024 – CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG – NĂM C
Lc 3,10-18
“Chúng tôi phải làm gì?” (Lc 3,10)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Nghe tin cô Út sắp về thăm nhà, ông bà Năm vui lắm và bàn với nhau làm gì để đón con gái. Bà Năm nhờ người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trang hoàng lại căn phòng của Út thật đẹp, mua giường mới, gắn máy lạnh… Ông Năm cặm cụi tỉa mấy chậu kiểng, chăm mấy giò lan cho kịp ra hoa vào dịp con gái về. Sau nhiều năm xa con, cả ông lẫn bà, mỗi người đều nhớ lại những sở thích của con gái để tìm cách làm cho con được vui hơn, đó cũng là niềm vui của chính họ.
Khi ông Gioan Tẩy Giả loan báo Đấng Cứu Thế sắp đến, ai cũng vui mừng, nhưng không biết phải chuẩn bị thế nào để đón tiếp Người, bởi vì họ chưa từng gặp Người. Dân chúng, những người thu thuế và cả binh lính, lần lượt đến hỏi ông Gioan Tẩy Giả: “Chúng tôi phải làm gì?” (c.10). Họ ý thức đây là một sự kiện trọng đại, họ cần làm điều gì để diễn tả niềm vui, và tiếp đón Đấng ấy cho xứng đáng. Dân mừng vì được gặp Đấng Cứu Độ, nhưng chính Thiên Chúa cũng vui vì Người yêu thương Dân, giải thoát Dân, như ngôn sứ Xôphônia đã loan báo: “Vì ngươi, Chúa sẽ vui mừng hoan hỷ.”[1]
Với mỗi nhóm người, Gioan Tẩy Giả đã cho họ những hướng dẫn cụ thể: Hãy chia cơm xẻ áo, sống công bình, ngay chính, tôn trọng mọi người. Sự quảng đại, liên đới, bác ái sẽ có được khi chúng ta trở về với nhau, đó là một hình ảnh rất đẹp của sự hoán cải tập thể: “Chúng tôi phải làm gì?” Trong giáo xứ, giáo họ, hội đoàn hay cộng đoàn, sự hiện diện của mỗi người chúng ta đều có ảnh hưởng tốt hay xấu, xây dựng hay phá vỡ cộng đồng đó. Vì thế, sự sám hối cá nhân sẽ ảnh hưởng tích cực đến cộng đồng. Khi đó, không còn những ngăn cách của giận hờn, ghen tỵ, quanh co, dối trá; không còn những đồi cao, lũng sâu của sự phân biệt, kỳ thị. Sự hòa giải đem lại niềm vui nội tâm và niềm vui trong cộng đoàn.
Hơn nữa, khi chúng ta hòa giải với nhau, cũng chính là chúng ta trở về với Chúa. Trong Bài Đọc II, Thánh Phaolô còn dặn các tín hữu: “Anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa.”[2] “Vui luôn” không có nghĩa là cười suốt ngày, nhưng là “đừng lo lắng” trong mọi hoàn cảnh, vì chúng ta tín thác vào sự hiện diện và ơn cứu độ của Thiên Chúa. Khi gặp khó khăn, chúng ta cứ “đem lời cầu khẩn, van xin và tạ ơn, mà giãi bày” với Chúa,[3] Chúa sẽ ban bình an của Người, “là bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ cho lòng trí anh em được kết hợp với Đức Kitô Giêsu.”[4]
Được gặp gỡ và kết hợp với Chúa Giêsu là niềm vui tuyệt đỉnh mà chúng ta đang mong chờ trong Mùa Vọng này. Chúa Nhật hôm nay, linh mục chủ tế mặc lễ phục màu hồng để diễn tả niềm vui ấy. Nhưng “Tôi phải làm gì?” để xóa tan bầu khí nặng nề, ngột ngạt trong gia đình, lối xóm, để những người đau yếu, cô đơn được chăm sóc, quan tâm…? “Tôi phải làm gì?” để có niềm vui trong tâm hồn và lan tỏa niềm vui ấy cho mọi người? Chúng ta hãy đến Tòa Giải Tội lãnh nhận ơn tha thứ của Thiên Chúa, để có thể hòa giải với anh chị em và cùng nhau chờ đón Chúa.
Mẹ Maria là người đầu tiên đã cảm nhận được niềm vui vì có Chúa ở cùng, nên khi được sứ thần cho biết về người chị họ già nua sắp sinh con đầu lòng, Mẹ tự nhận thấy việc cần làm là lên đường đến phụ giúp chị. Tại Cana: tiệc cưới hết rượu là mất vui. Mẹ chuyển cầu với Đức Giêsu, và nhờ Mẹ, Chúa cho rượu ngon đầy tràn và mọi người lại tràn trề niềm vui. Mẹ luôn có cách đem niềm vui đến cho người khác bằng sự phục vụ âm thầm nhưng vô cùng hiệu quả.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Noi gương Mẹ, tôi nhạy bén với những nhu cầu của tha nhân và mau mắn giúp đỡ họ cách âm thầm và quảng đại.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin dạy con biết cảm nhận như Mẹ niềm vui có Chúa trong con, Đấng hiện diện cách âm thầm nhưng hữu ích cho mọi người. Amen.
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mę.
————-o0o————
December the 15th 2024
THE THIRD SUNDAY OF ADVENT, YEAR C
Lc 3,10-18
“What must we do?”
(Lc 3,10)
CONTEMPLATE MARY LIVING THE GOOD NEWS
Hearing that Ms. Ut was about returning home soon, Mr. Nam and his wife were very happy and they discussed what to do for welcoming their daughter. Someone was asked by Mrs. Nam to clean the house, Ut’s room would be beautifully decorated again, a new bed would be bought, an air conditioner would be installed … Mr. Nam worked hard to trim some bonsai pots, he took care of some orchid pots, so that they would bloom in time for their daughter’s return. After many years being away from their daughter, both of them remembered their daughter’s hobbies for finding ways to make her happier, this was also their own joy.
When Messiah‘s coming was announced by John the Baptist, everyone was happy as well, but he / she didn’t know how to prepare for welcoming Him Whom they hadn’t yet met. The people, the tax collectors and even the soldiers came in turn to John the Baptist whom they asked: “What must we do?” (s.10). They had been conscious that this was an important incident, and they needed to do something in order to express their joy and to properly welcome Him. The people were happy to meet the Savior, but God Himself was too, because the people have been loved and freed by Him, as Zephaniah the prophet announced: “He will rejoice over you with singing.”[5]
To each group of people, John the Baptist gave them specific instructions: Share food and clothing, live justly, honestly and respectfully towards everyone. We’ll have the generosity, solidarity and charity when we come back to each other, that’s a very beautiful image of the collective conversion: “What must we do?”. In the parish community, congregation, association or community, each of us’ presence has a good or bad influence which builds or destroys that community. Therefore, personal repentance will have a positive influence on the community. Then there will be no more barriers of anger, jealousy, deceit and lies; there will be no more high hills and deep valleys of distinction, discrimination. Inner joy and pleasure in the community are brought through the reconciliation.
Furthermore, when we reconcile with each other, we also return to God. In the Second Reading, the faithful were told by Saint Paul: “Rejoice in the Lord always.”[6] “Rejoice” doesn’t mean smiling all day, but it means: “do not be anxious” in all circumstances, since we trust in God’s presence and salvation. While encountering difficulties, we just “by prayer and petition, with thanksgiving, present requests to God”,[7] and we’ll be given God’s peace “which transcends all understanding, will guard your hearts and your minds in Christ Jesus.”[8]
The ultimate joy which we are looking forward to is meeting and uniting with Jesus in this Advent season. On Sunday today, the celebrant priest wears a pink vestment to express that joy. But “What must I do?” so as to dispel the heavy, stuffy atmosphere in my family and neighborhood, so that the sick and lonely persons will be attended and cared for…? “What must I do?” for having the inner joy which will spread to everyone? Let’s come to the Confession where we’ll receive God’s forgiveness, in order that we can reconcile with our neighbors and we wait together for the Lord.
Mary was the first one Who felt the joy of having God with Her, hence when She was told by the angel about Her elderly cousin who was going to bear her first child, Mary realized that what She needed to do was departing and helping her cousin. At Cana: when the wedding party ran out of wine, the joy was lost. Jesus was interceded by Mary and thanks to Her, the good wine was plentiful and everyone was filled with joy again. Mary always had ways to bring joy for others through Her quiet but extremely effective service.
LIVE THE GOOD NEWS WITH MARY
Following Mary’s example, I’m sensitive to the others’ needs, and I promptly help them quietly and generously.
PRAY WITH MARY
O Mary, teach me to be aware of feeling like You the joy of having God in me Whose presence is silent but useful to everyone. Amen.
O Mary conceived without sin,
Pray for us who have recourse to You.
[1] Bài Đọc I, Xp 3,17
[2] Pl 4,4
[3] Pl 4,6
[4] Pl 4,7
[5] First Reading, Zephaniah 3:17
[6] Phil 4:4
[7] Phil 4:6
[8] Phil 4:7