fbpx

CÙNG MẸ SỐNG TIN MỪNG – 22.07.25 – THỨ BA TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

22.07.25 – THỨ BA TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

LỄ THÁNH MARIA MADALENA

Ga 20,1-2.11-18

 “Tôi đã thấy Chúa.” (Ga 20,18)

ĐỌC TOÀN BÀI PHÚC ÂM

CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:

Sách Diễm Ca viết về tình yêu say đắm của Chàng (được hiểu là chính Thiên Chúa) và Nàng là hình ảnh của nhân loại, là Dân Thiên Chúa, là Giáo Hội. Trong bản tình ca ấy, không chỉ có Chàng say mê vẻ đẹp của Nàng, mà tình yêu của Nàng cũng không kém phần mãnh liệt. Bài Đọc I mô tả Nàng thao thức đi tìm Chàng trong đêm vắng, dù không biết Chàng ở đâu, nhưng Nàng không ngần ngại hỏi thăm những người lính canh, và cuối cùng, Nàng đã gặp được Chàng.[1]

Maria Mác-đa-la, người phụ nữ được nhắc đến trong Tin Mừng hôm nay, cũng thao thức đi tìm Chúa từ tảng sáng, nhưng trong đau đớn và tuyệt vọng. Bởi lẽ Thầy của cô đã chết! Nỗi kinh hoàng về cái chết thảm khốc của Thầy vẫn còn chưa nguôi. Cô xót xa vì việc an táng Thầy quá sơ sài, thiếu thốn mọi thứ… Vì thế, cô mong mau hết ngày lễ nghỉ, để đem thêm thuốc thơm đến tẩm liệm xác Thầy, như là một cử chỉ yêu mến cuối cùng cô dành cho Người.

Quả là “Tình yêu không biết đến sợ hãi”.[2] Cô tìm đến ngôi mộ từ “sáng sớm lúc trời còn tối”. Nhưng kìa: cửa mồ mở toang từ lúc nào! Xác Thầy không còn nữa! Ai đã lấy cắp xác Thầy?… Họ để xác Thầy ở đâu?… Lòng cô hoang mang với biết bao câu hỏi. Gặp ai cô cũng van nài: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về!” (c.15). Cô chăm chú nhìn vào ngôi mộ và tìm kiếm người đã chết, nên không thể ngờ rằng Đức Giêsu, vị minh quân của lòng cô đã sống lại rồi!

Tình yêu chân thành của cô đã làm cho Chúa Phục Sinh cảm động. Người gọi cô bằng tiếng gọi quen thuộc và thân thương: “Maria!” Đúng là Thầy rồi! Lòng cô bừng sáng lên, mừng vui khôn xiết! Tiếng gọi của Chúa kéo cô ra khỏi mối bận tâm về cái chết, để hướng về một chân trời mới, nơi đó Chúa Phục Sinh đang chờ với sứ mạng dành sẵn cho cô: loan báo cho các tông đồ Tin Mừng Phục Sinh, chứ đừng ôm giữ Người lại cho riêng mình. Cô đã lắng nghe tiếng Chúa gọi và “quay lại”, nhận ra Chúa, cảm nghiệm được tình yêu và ơn cứu độ của Chúa trong chính cuộc đời mình. Maria Mác-đa-la loan báo chính kinh nghiệm đức tin sống động của cô: “Tôi đã thấy Chúa!” (c.18).

Trong cuộc sống, đã có lúc chúng ta kiếm tìm Chúa trong nỗi sầu tuyệt vọng, chỉ vì ta mang sẵn trong lòng một bầu trời đen tối và tang tóc. Chúng ta cầu nguyện nhưng không dám tin rằng: Chúa sẽ biến đổi sự dữ ra sự lành, biến đau khổ, sự chết nên nguồn vui và sự sống cho ta. Chỉ khi biết lắng nghe tiếng Chúa và nhìn lại đời mình, ta mới gặp được Đấng Phục Sinh như Maria Mác-đa-la, vị thánh nữ mà chúng ta mừng kính hôm nay.

Với kinh nghiệm lạc mất Chúa và tìm được Chúa nơi Đền Thờ, Đức Maria đã bền tâm tìm kiếm và chờ đợi giờ vinh quang của Chúa, là “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả”[3]. Mẹ tìm kiếm Chúa trong sự thinh lặng lắng nghe và suy gẫm Lời Chúa, Mẹ tha thiết gắn bó với Chúa trong từng giây phút và suốt cả cuộc đời. Bài ca Magnificat chính là Tin Mừng mà Mẹ đã cảm nghiệm sâu xa, về lòng thương xót của Thiên Chúa dành cho dân tộc Mẹ và cho chính cá nhân Mẹ.

SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:

Noi gương Mẹ, tôi nhìn lại các biến cố trong đời mình, để nghe được tiếng Chúa và xác tín vào tình yêu quyền năng của Chúa.

CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:

Lạy Mẹ Maria, xin dạy con biết hồi tưởng hành trình đời con, để nhận biết quyền năng và tình thương Chúa dành cho con qua các biến cố lớn nhỏ. Nhờ đó, con yêu mến Chúa hơn và vui mừng loan báo về Chúa như chính con đã cảm nghiệm. Amen

Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.

———–

July 22, 2025

TUESDAY OF THE SIXTEENTH WEEK IN ORDINARY TIME

FEAST OF SAINT MARY MAGDALENE

John 20:1-2, 11-18

“I have seen the Lord.” (John 20:18)

CONTEMPLATING MARY LIVING THE GOSPEL:

The Song of Songs, which speaks of the passionate love between the Groom (understood as God Himself) and the Bride, is an image of humanity, of the People of God, and of the Church. In this love song, not only is the Groom captivated by the Bride’s beauty, but her love is equally intense. The First Reading describes her anxiously searching for the Groom in the quiet of the night, even without knowing where He is. Yet, she doesn’t hesitate to ask the watchmen, and finally, she finds Him.[4]

Mary Magdalene, the woman mentioned in today’s Gospel, also anxiously sought the Lord from dawn, but in pain and despair. Her Teacher had died! The horror of His tragic death still lingered. She grieved over His hasty burial, lacking everything… Therefore, she longed for the holiday to end quickly, so she could bring more aromatic spices to anoint His body, as a final gesture of love for Him.

Indeed, “Love knows no fear.[5] She went to the tomb “early in the morning while it was still dark.” But behold: the tomb’s entrance was wide open! His body was gone! Who had stolen His body?… Where did they put His body?… Her heart was filled with so many questions. She pleaded with everyone she met: “Sir, if you have carried him away, tell me where you have laid him, and I will take him away!” (v.15). She intently looked into the tomb, searching for the dead person, and thus could not imagine that Jesus, the wise king of her heart, had already risen!

Her sincere love touched the Risen Lord. He called her by her familiar and beloved name: “Mary!” It was truly her Teacher! Her heart lit up, filled with immeasurable joy! The Lord’s call pulled her out of her preoccupation with death, directing her towards a new horizon, where the Risen Lord awaited with a mission prepared for her: to proclaim the Good News of the Resurrection to the apostles, rather than holding onto Him for herself. She listened to the Lord’s call and “turned around,” recognized the Lord, and experienced His love and salvation in her own life. Mary Magdalene proclaimed her vivid faith experience: “I have seen the Lord!” (v.18).

In life, there have been times when we sought the Lord in sorrow and despair, simply because we carried a dark and mournful sky within our hearts. We prayed but did not dare to believe that the Lord would transform evil into good, transform suffering and death into joy and life for us. Only by listening to the Lord’s voice and reflecting on our lives can we encounter the Risen One, just like Mary Magdalene, the saint we celebrate today.

With the experience of losing and finding the Lord in the Temple, the Blessed Mother steadfastly sought and awaited the hour of the Lord’s glory, He “who is mighty has done great things for me.[6] She sought the Lord in silent listening and pondering His Word. She passionately clung to the Lord every moment and throughout her entire life. The Magnificat is the Gospel she profoundly experienced, a testament to God’s mercy for her people and for herself.

LIVING THE GOSPEL WITH MARY:

Following Mary’s example, I will reflect on the events in my life, to hear God’s voice and affirm His powerful love.

PRAYER WITH MARY:

O Mother Mary, teach me to recall my life’s journey, to recognize God’s power and love for me through all the big and small events. Through this, may I love God more and joyfully proclaim Him as I myself have experienced. Amen.

O Mary, conceived without sin,
Pray for us who have recourse to you.

[1] Dc 3,1-4a

[2] 1Ga 4,18

[3] Bài ca Magnificat

[4] Song 3:1-4a

[5] 1 John 4:18

[6] Song Magnificat

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *