ĐÊM NĂNG LƯỢNG 18.7.1830
Ôi đêm hồng phúc bao la,
Tim con ngân mãi khúc ca tuyệt vời!
Phận con hèn mọn Chúa ơi,
Xin được cùng Mẹ một đời tri ân!
Quả thật, suốt 46 năm từ khi được gặp Đức Mẹ đến khi lìa đời của Sơ Catherine, là 46 năm cùng với Mẹ Sơ hoà âm thiên trường ca tri ân Thiên Chúa với tất cả cung bậc thăng, trầm, bi, hỉ… nhờ ánh sáng và năng lượng của Kho Báu Thánh Thể.
Hồi tưởng lại đêm 18.7.1830, khi Thiên Thần đưa Sơ lên tới trước cửa nhà nguyện: “…cửa mở ra ngay và nhà nguyện tỏa sáng lên, làm con nhớ tới lễ nửa đêm”[1]. Được tận mắt thấy Mẹ và hưởng cuộc đối thoại lâu giờ giữa 2 mẹ con, Sơ rất xúc động và chăm chỉ lắng nghe các lời khuyên của Mẹ, những lời khuyên mà Sơ không bao giờ tiết lộ, vì nó chỉ dành cho mình Sơ. Sau đó, Đức Mẹ báo cho Sơ: “Chúa nhân lành muốn giao cho con một sứ mạng”, đồng thời Sơ cũng được cảnh báo sẽ gặp nhiều khó khăn: “Con sẽ rất đau khổ…Con sẽ day dứt, sẽ bị phản đối”.
Biết rõ sự lo âu của Sơ, Mẹ chỉ cách cho Sơ: “Đức Trinh Nữ bảo tôi phải làm gì khi gặp đau khổ. Mẹ lấy bàn tay trái chỉ chân bàn thờ, bảo tôi đến sấp mình xuống dưới chân bàn thờ rồi thổ lộ tâm tình, và tôi sẽ nhận được tất cả các lời khuyên mà tôi cần đến”.[2]
“Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống”
Một cách rất tế nhị, Mẹ bảo Sơ tới Nhà Tạm, vì Mẹ tin chắc Sơ được gặp Đấng đã tự giới thiệu: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống”[3]. Mẹ muốn Sơ yêu mến và gắn bó với Chúa Giêsu Thánh Thể, vì nơi Ngài là cả một kho báu ánh sáng và năng lượng cần thiết để Sơ hoàn tất sứ mạng Chúa trao phó.
Niềm vui và hạnh phúc được rước Chúa lần đầu
Nghe lời Mẹ dạy, Sơ rất an lòng vì ngay từ khi được rước Chúa lần đầu, Sơ đã phần nào trải nghiệm niềm vui và bình an có Chúa ngự trị trong tâm hồn, nên chẳng nề hà chuyện dậy sớm cuốc bộ 6 cây số giữa tiết trời lạnh lẽo, miễn sao gặp và được rước vào lòng Đấng là ánh sáng và sức mạnh cho linh hồn và thân xác, từ đó Sơ vượt qua được mọi khó khăn, nghịch cảnh trong cuộc sống và chu toàn mọi bổn phận hằng ngày.
Nay đối diện với thực tại là phải đến gặp cha giải tội và “nói hết” với ngài những gì đã được Mẹ cho thấy và những gì Mẹ đã truyền dạy. Đây là điều làm Sơ khổ tâm nhất, vì cha không đón nhận lời tường thuật này. Dù sao Sơ vẫn lấy hết can đảm kể lại tất cả. Phần cha, biết là mình thiếu kiên nhẫn khi nghe Sơ Catherine thuật lại và tự hỏi phải xử trí ra sao về chuyện thật hay giả này. Chưa đầy 10 ngày sau khi Đức Mẹ hiện ra, cha đã có bằng chứng về sự trung thực của Sơ. Cuộc cách mạng Pháp năm 1830 bùng nổ, từ 27-29 tháng 7, vua nước Pháp bị lật đổ và những cuộc đổ máu xảy ra kèm theo những hiện tượng khác nữa như Đức Mẹ đã loan báo…
Cuộc cách mạng 1830 bùng nổ,
cha Aladel nhớ lại những lời tiên báo của Đức Mẹ
và nhận ra sự trung thực của Sơ Catherine Labouré.
Cha Aladel lắng nghe Catherine nhiều hơn, nhưng vẫn làm cho Sơ hiểu là ngài không quan tâm đến các thị kiến của Sơ. Catherine vẫn khiêm tốn đến xưng tội với cha cách bình thường, đều đặn làm cha hy vọng “chuyện kia” đã hết. Nhưng không, bốn tháng sau, Sơ lại được Đức Mẹ hiện ra chiều 27.11.1830…
(Còn tiếp)
[1] NTBAVSVN, Đức Mẹ và thánh Catherine Labouré, trang 28
[2][2] AC 564
[3] Ga 14,6
()