fbpx

CUỘC ĐỜI THÁNH JEAN GABRIEL PERBOYRE (THƠ)

Thánh JEAN GABRIEL PERBOYRE
(1802 – 1840)

I.Thời thơ ấu và đi tu
Vui mừng nhớ thánh Ga-bi,
Thuở còn thơ bé đã hy sinh nhiều.
Tinh thần đạo đức đáng yêu,
Vâng lời, cần mẫn sáng chiều giúp cha.
Học hành được ít, trường xa,
Gia đình tin cậy, việc nhà đảm đang.
Nhưng kìa Chúa gọi, sẵn sàng,
Bất ngờ được chọn vào hàng tu sinh.
Cậu liền cố học La-tinh,
Luyện rèn đức tính nghiêm minh mọi bề.
Thông minh trổi vượt bạn bè,
Tâm hồn trong trắng, đơn sơ, dịu hiền.
Hồi tâm cầm trí, trang nghiêm,
Yêu đời cầu nguyện, quỳ bên bàn thờ.
“Ôi thánh giá Chúa Kitô,
Trồng nơi dân ngoại thật là đẹp thay!”
Thừa sai truyền giáo đợi ngày,
Chúa cho phỉ nguyện, ơn này hằng mong.
Hai năm Tập Viện vừa xong,
Thầy được tuyên khấn trong Dòng Vinh Sơn.
Nhiệt thành, sốt sắng luôn luôn,
Tính tình khả ái, tâm hồn trắng trong.
“Mẹ ơi, Chúa đã rộng lòng,
“Gọi con theo Chúa xa vòng lợi danh,
“Mẹ con cùng phải hy sinh,
“Chia lìa ta phải dứt tình luyến lưu”.
Khi làm phó tế cũng như
Khi làm linh mục giáo sư dạy trường,
Dọn bài, suy gẫm siêng năng,
Dạy bằng gương sáng hơn bằng lời suông.
Tù nhân, kẻ khó, cha thường
Chăm lo giúp đỡ, yêu thương tận tình.
Giêsu tượng Chúa khổ hình,
Chính là sách dạy cha thành thầy hay.
Ôi con người thánh thiện thay!
Gây nhiều ảnh hưởng những ngày trẻ trung.
Ngài là Giám Tập khiêm nhường,
Khó nghèo, mến Chúa, nêu gương hãm mình.
Bỏ mình, dễ mến, hiền lành,
Tập sinh lui tới thân tình đơn sơ.
Tập trung vào Chúa Kitô,
Đó là đường lối ngài đưa ta vào:
Ngắm nhìn chăm chú thật lâu
Con người của Chúa, ngõ hầu nhận ra|
Tâm tình sâu kín đậm đà
Của Thầy chí thánh để mà noi theo.
“Xin cho hồn xác mọi điều,
Trở nên giống Chúa, đáng yêu trăm phần”
Tôn vinh Thiên Chúa chí nhân,
Trọn đời chỉ muốn hiến thân cho Ngài.

II.Đi truyền giáo
Mong đi truyền giáo một mai,

Tin Mừng loan báo cho người Trung Hoa.
Vấn đề sức khỏe của cha,
Bóng mờ trên tấm ảnh hoa tươi mầu.
Nhưng kìa ý Chúa nhiệm sâu,
Cha được chấp nhận lên tàu trẩy xa.
Niềm vui khôn tả chan hòa,
Giã từ Tập viện, các cha, mọi người.
Con tàu vượt biển xa xôi,
Sóng to, bão lớn ngoài khơi hiểm nghèo.
Nửa năm mới tới Ja-va,
Đổi tàu chạy thẳng Ma-cao đất liền.
Là người ngoại quốc, thế nên
Phải đem thuyền đón ban đêm vào bờ.
Còn nhiều vất vả bất ngờ,
Trèo non, vượt suối, ít giờ nghỉ ngơi.
Đến nơi ngã bệnh rã rời,
Xức dầu khẩn cấp nhưng rồi thoát nguy.
Bốn tháng học tiếng kiên trì,
Đủ ngồi giải tội, đủ đi giảng truyền.
Giáo dân rải rác khắp miền,
Đi thăm mất một tháng liền mới xong.

III. Cuộc bách hại và tử đạo
Ba năm truyền giáo hăng nồng

Bỗng cơn cấm đạo hãi hùng đến ngay.
Lính đã ập tới nơi đây,
Thuê người chỉ lối bao vây bắt ngài.
Tìm được ngài lúc đang quỳ,
Chúng liền hung hãn lôi đi tức thời.
Mặc cho chiếc áo tả tơi,
Vừa đi vừa đánh tơi bời, bất nhân.
Trong tù bị trói tay chân,
Đêm trường mỏi mệt, nhớ lần xưa kia:
Trải qua thử thách nặng nề,
Một đêm tăm tối não nề thiêng liêng.
Sáng nay tay trói, cổ xiềng,
Quan truyền quỳ xuống, hỏi: “tên là gì?”
Thưa: “Đồng văn học, người Tây…”
Đường xa lên quận mười hai giờ tròn.
Có người thương cảnh sức dòn,
Đã thuê một võng khiêng đòn cáng cha.
Giam tù một tháng vừa qua,
Nay còn lên Phủ, quan tòa gắt gao.
Tù nhân bị xích vào nhau,
Một thanh sắt dọc rụi vào lúc đi.
Ban đêm chân phải cùm ghì,
Bốn quan tòa xử, chẳng chi sờn lòng.
Những cuộc tra tấn đánh đòn,
Hai mươi lần chẵn vẫn còn chưa tha.
Khắc lên trán chữ: “Đạo Tà”,
Treo tóc, ngón cái, để mà khảo cung.
Bắt đạp Thánh Giá, bắt xưng:
Đã mang tội ác rợn rùng: vô luân.
Lệnh mặc phẩm phục nghiêm tôn,
Mặt cha rực sáng, dân đồn hô lên:
“Chính là Đức Phật ngự đền!”
Người người trọng kính cha hiền, đức cao.
Lính thời nhạo báng thét gào,
Lấy giầy đánh mặt, ôi nào kể chi.
Thấy cha chẳng nói lời gì,
Cho uống máu chó, chúng thì ép cha.
Cha luôn khảng khái ôn hòa:
“Thà chết vì đạo chẳng thà bất trung.”
Tử hình bản án đã xong,
Còn chờ hoàng đế ở cung phê vào.
Mười một tháng chín quên sao,
Ngày cha tử đạo, Xương Phù địa danh.
Phần ba còn lại giáo dân,
Kiên trì cha nhủ: “Nhận phần khổ đau”
Bốn quan chủ tọa cùng nhau,
Xem cuộc hành quyết thương đau phũ phàng.
Những hồi trống giục, chiêng vang,
Tù nhân phải chạy vội vàng tới nơi.
Bảy đầu tử tội vừa rơi,
Bêu ngay lên cọc cho người khiếp kinh.
Trong khi cha vẫn an bình,
Gối quỳ cầu nguyện dâng mình vì yêu.
Bao người bất mãn về điều
Bắt người nhân đức chịu nhiều bất công.
Dây thừng siết cổ một vòng,
Tay treo thập giá, chân thòng buộc lên.
Siết qua siết lại ba phen,
Cha liền ngộp thở sau lần thứ ba,
Giữa trưa cha chết an hòa,
Nét mặt tươi tắn khác xa mọi người.
Có hình Thánh Giá trên trời,
Thân ngài mềm mại, mặt tươi dịu hiền.
Quan truyền lấy vải phủ lên,
Kẻo dân kéo đến gây nên tiếng đồn.
Sáng sau an táng xa thôn,
Giáo dân đút lót đổi luôn quan tài.
Nhận được xác thánh mừng vui,
Kính tôn mặc áo lụa dài cho cha.
Dây thừng thắt cổ, tìm ra,
Ngày nay còn giữ tại Nhà Trung ương.
Xác ngài chôn cạnh anh thương,
Cha Clet (Cơ-lê) tử đạo, ngài thường kính yêu

KẾT
Hùng anh cái chết mỹ miều!

Khổ hình được giống Chúa nhiều khi xưa.
Chết trên thập giá ban trưa,
Chịu nhiều xỉ nhục, chịu đưa ra tòa.
Chết oan mà vẫn thứ tha,
Vui làm hy lễ dâng Cha trên trời.
Nguyện xin đấng thánh tuyệt vời,
Cầu cho người thế biết noi gương lành.
Phúc âm rao giảng nhiệt thành,
Cho muôn dân được phúc vinh lâu bền.

Tác giả: Sr. Myriam Chu thị Nguyệt
Nữ Tử Bác Ái

One thought on “CUỘC ĐỜI THÁNH JEAN GABRIEL PERBOYRE (THƠ)

  1. Têrêxa Nguyễn Thị Thanh Thủy says:

    Con cảm ơn Dì Myriam, bài thơ thật tuyệt vời vì đã giúp cho con hình dung được cả cuộc đời của Thánh Jean Rabriel Perboyre qua những vần thơ dễ nhớ, dễ đi vào lòng người.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *