fbpx

THÁNH VINH SƠN PHAOLÔ (1581 – 1660) – Thơ

 

-II-
Ngày vui cập bến bình an,
Quê hương đã tới, thoát oan lưu đầy.
Bê-Ruyn (Bérulle) biết được thương thay,
Đặt làm tuyên úy gần đây, nữ hoàng.
Cử nhân giáo luật, sẵn sàng,
Chuyên cần sớm tối, mở mang hợp thì.

Cli-sy (Clichy) xứ nọ cần đi,
Thi hành mục vụ còn gì tốt hơn.
Lên đường nhận chức chủ chiên,
Hăng say cải tiến, khuyên lơn giáo đoàn.
Tình thân chớm nở hân hoan,
Vâng lời theo lệnh, bỏ đoàn chiên ngoan.

Về Ba-lê (Paris) lại, yên hàn,
Ra vào cung điện, vua quan nể vì.
Giúp cho đại tướng Gông-Đi (Gondi),
Fôn-vin (Folleville) xứ nhỏ dân quê khốn cùng.
Cuộc đời xoay chuyển chưa xong,
Sa-ti-ông (Chatillon) nữa, trong vòng nguy nan,

Cần cha về đó lo toan,
Canh tân xứ đạo, ủi an lòng người.
Ra tay chấn chỉnh đạo đời,
Người người trở lại, một thời an vui.
Nhà kia đau yếu đơn côi,
Mọi người hầu đã lâm hồi tử vong.
Cha nghe mà sắt se lòng,
Kêu mời bổn đạo tâm đồng cứu nguy.
Chiều về tấp nập, thiếu chi,
Kẻ thì cơm cháo, người thì thuốc men.
Dịp này quảng đại đáng khen,
Nhưng mai sau phải lâu bền mới hay.

Thế là cha tổ chức ngay,
Công cuộc bác ái từ đây đặt nền.
Nhưng rồi có lệnh bề trên,
Thủ đô về gấp, cha liền hy sinh.
Gông-Đi cùng với gia đình,
Vui mừng đón tiếp người mình ước mong.
Từ nay cha đã thong dong,
Thăm vùng đất rộng, dân đông, quê mùa.
Tuyên úy chiến hạm nhà vua,
Thấy người xấu số cay chua ngậm ngùi,
Lao tù một kiếp chôn vùi,
Dưới bàn tay sắt của người dã tâm.
Một hôm cha thánh âm thầm
Chèo thay vào chỗ phạm nhân sức tàn.
Trên thuyền vua chúa ngỡ ngàng
Trước gương nhân ái khiêm nhường của cha.
Đau lòng cha đã đứng ra,
Xin người ta xử ôn hòa xót thương.
Cho dù lầm lỗi sai đường,
Là người, ai cũng đáng thương, đáng vì.
Cha tìm săn sóc độ trì
Đỡ nâng bao kẻ lương tri lu mờ.
Dân quê khắp chốn đợi chờ,
Khác nào chiên lạc bơ vơ, tan đàn.
Tìm đâu mục tử nhân lành,
Liều thân cứu kẻ mình chăn chẳng nề.
Lòng tin, lòng mến tràn trề,
Đời cha nay đã hướng về tha nhân.
Dấn thân cho kẻ cơ bần,
Loan ơn cứu độ, lo phần thiêng liêng.
Người nghèo phục vụ cách riêng,
Tâm tư nặng trĩu ưu phiền lắng lo.

Đường đi đã rõ không mờ,
Chúa trao sứ mệnh, chẳng ngờ chút chi.
Dân nghèo đói rách, ngu si,
Binh đao khói lửa, tử thi dẫy đầy.

Lòng vàng, chí lớn, ra tay,
Cấp thời cứu nạn đói này Lo-ren (Lorraine).
Khắp nơi rồi cũng tới phiên,
Người người chạy đến cha hiền Vinh Sơn.
Một thời lừng lẫy tiếng đồn,
Gian nan vất vả chẳng sờn lòng son.
Nụ cười nhân ái cảm thông,
Yêu thương tha thiết, tình nồng không phai.
Ơn trên phù giúp tháng ngày,
Lập nên Tu Hội Thừa Sai đỡ đần,
Ra đi truyền giáo muôn dân,
Quản chi gian khổ, nghèo hèn, hiểm nguy.
Này đây còn đám cô nhi,
Bệnh nhân già yếu, vậy thì tính sao?
Các bà Bác Ái tuy giàu,
Gia đình bận bịu, giờ đâu giúp người.
Lu-i-xa (Louise) quả phụ xinh tươi,
Tâm hồn đạo đức, thương người khổ đau.
Này đây ý Chúa nhiệm mầu,
Ban cho cha thánh, quà đâu quý bằng.
Con đường phục vụ thẳng băng,
Cha mời bà giúp, siêng năng sớm chiều.
Nữ Tử Bác Ái, cần nhiều,
Xin bà đào tạo biết yêu người nghèo.
Phần cha, ý Chúa luôn theo,
Quan phòng, từng bước chẳng điều dám sai.
Việc này thật Chúa an bài,
Cha đâu nghĩ tới, chẳng ai thấu tường.
Công trình của Chúa tình thương,
Hạt gieo nhỏ bé, phi thường lớn lên.
Trong vòng nước Pháp đầu tiên,
Lan ra các nước, các miền bốn phương.
Đơn sơ, bác ái, khiêm nhường,
Cha hằng tiến bước trên đường tình yêu.
 Tuy cha hoạt động rất nhiều,
Nhưng luôn cầu nguyện sớm chiều siêng năng.
Tâm hồn gần Chúa ai bằng,
Phúc âm suy niệm ngày càng sâu xa.
Gương Thầy Chí Thánh như là
Ánh quang, sức sống chan hòa mến yêu.

-III-

Cuộc đời ngả bóng xế chiều,
Tuổi cao sức yếu vẫn nhiều hy sinh.
Thức khuya, dậy sớm cầu kinh,
Trung thành, mực thước, chẳng khinh suất nào.
Cho dù sức khỏe mòn hao,
Tinh thần minh mẫn khác nào tuổi xuân.
Ma-ri-ắc (Marillac) cũng gần,
Tới giờ Chúa gọi lìa thần nay mai.
Mong gặp cha thánh dịp này,
Hy sinh, cha gửi người thay, với lời:
“Chào bà đi trước, còn tôi,
Đi sau thôi cũng sắp rồi chẳng xa”
Tuổi cha tám chục rồi mà,
Đời người ngắn ngủi, thọ là tám mươi.
Chúa nay sắp đến rước người,
Nên cha hằng hướng về thời bình an.
Bệnh già hai tháng, yếu dần,
Cha xin đưa tới dự Bàn Thánh chung.
Lễ rồi xin được về phòng,
Vẫn ngồi trên ghế, trong lòng gẫm suy.
Nguyện cầu sốt sắng thật thì,
Như người chiến đấu chẳng gì khiếp lo.
Xức dầu thánh để Chúa cho
Xác hồn mạnh mẽ, khỏi dò Sa tan.
Bình minh ló rạng, đêm tàn,
Bên cha con cái quây quần nguyện xin.
Cha hiền âu yếm ngước nhìn,
Rồi hôn thánh giá cầu xin rõ ràng:
“Tôi Trông Cậy”, đoạn nhẹ nhàng
Tắt hơi êm ái, khải hoàn vinh quang.
Hồn về thiên quốc vẻ vang,
Xác tuy tan rã, tim vàng chưa tan.
Để cho hậu thế dương gian
Tin vào Thiên Chúa, kho tàng tình yêu.

Tác giả: Sr. Myriam Chu thị Nguyệt
Nữ Tử Bác Ái

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *