29.01.2022 – THỨ BẢY TUẦN III THƯỜNG NIÊN
Mc 4,35-41
“Sao nhát thế? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?” (Mc 4,40)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Giữa cơn giông bão, mọi người lo lắng sợ hãi, chạy tới chạy lui tìm phao cấp cứu. Chỉ có cậu bé con của viên thuyền trưởng vẫn nằm ngủ ngon lành, như chẳng quan tâm đến cơn bão tố. Người ta nói cho cậu biết mối nguy hiểm gần kề. Cậu thản nhiên trả lời:
- Cha cháu là thuyền trưởng mà! Hễ cha cháu lái tàu, thì chắc chắn sẽ an toàn, bác cứ yên tâm đi: ba cháu dư sức để lo liệu. Cháu đã trải qua nhiều phen như thế này rồi.[1]
Có thể nói: cơn bão tố trong bài Tin Mừng hôm nay là một bài trắc nghiệm về lòng tin của các tông đồ sau bao nhiêu ngày theo Chúa, ở với Chúa và chứng kiến biết bao phép lạ, đặc biệt qua một loạt dụ ngôn về Nước Trời, hẳn các ông đã phần nào ý thức về sức mạnh tiềm tàng của Lời Chúa, và của chính con người Đức Giêsu. Thế nhưng, đứng trước sóng gió dữ dội của biển cả, các ông đã hoảng sợ: “Thầy ơi, chúng ta chết mất, Thầy chẳng lo gì sao?”
Thế mới rõ: nghe nhiều, thấy nhiều, biết nhiều chưa hẳn đã tin nhiều. Chính vì thế, Chúa mới phải quở trách các ông: “Sao nhát thế? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?” Chỉ khi các môn đệ không còn cậy vào sức mạnh và khả năng chuyên môn của mình và chạy đến với Chúa, Chúa mới ra lệnh cho bão táp yên lặng.
Sau những đợt giãn cách xã hội, hầu hết các nhà thờ đã thưa hẳn số người tham dự thánh lễ, kể cả thánh lễ Chúa Nhật. Nhiều người đã không còn dành thời giờ để thờ phượng Thiên Chúa, hay đúng hơn: họ không còn tin vào Chúa và quyền năng của Chúa nữa. Tại một số giáo phận vẫn còn thánh lễ trực tuyến và các giờ chầu Thánh Thể, giờ kinh trực tuyến, nhưng chẳng mấy ai tham dự. Người ta không còn nhận biết giá trị, ý nghĩa và hiệu năng của thánh lễ thật sự tại nhà thờ.
Thiên Chúa vẫn luôn có mặt trong thế giới này và Chúa vẫn đợi chờ: Người “đang ở đằng lái”, và Người “ngủ” (c.38a), cho dù con thuyền lắc lư, trồi lên thụt xuống và nước ập vào thuyền. Đáng lẽ chúng ta phải vui sướng và bình tâm, vì tin tưởng có Chúa luôn bên ta. Ngài là Đấng điều khiển lịch sử thế giới và là Thuyền Trưởng của mỗi người chúng ta. Ngài không bao giờ để chúng ta bị nhấn chìm trong biển cả. Ngài chỉ cần lên tiếng: “Im đi!” là sóng yên biển lặng. Chạy đến với Chúa, tin tưởng kêu cầu Chúa giữa gian nguy chính là thái độ sám hối, hoán cải và trở về với Tin Mừng.[2] Chỉ khi con người chúng ta biết tin tưởng vào Chúa và thực tâm kêu cầu Chúa, thì mới thoát khỏi cơn bão tố.
Những ngày cuối năm cũng là dịp để chúng ta nhìn lại hành trình đức tin của chúng ta trong suốt năm qua, để cảm nếm tình thương Thiên Chúa và xác tín hơn vào sự dẫn dắt của Ngài Hãy siêng năng cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa hơn nữa trong suốt năm mới này.
Mẹ Maria đã tin vào Chúa Giêsu với một đức tin tuyệt đối, dù trải qua biết bao sóng gió. Khởi đi từ biến cố truyền tin và lời đáp Xin vâng, Mẹ đã để tùy Chúa dẫn dắt cuộc đời của Mẹ. Mẹ đã can trường bước đi trong đêm tối của đức tin, phải dò dẫm tìm kiếm ý Chúa trong hành trình đi Belem, đi Aicập, những ngày đau khổ tìm Con bị lạc mất, nhất là trong hành trình thương khó và chứng kiến Con yêu chết oan ức tủi nhục trên thập tự. Chắc chắn Mẹ đã luôn kêu cầu Chúa và nhờ đó, Mẹ được bình an và can đảm theo Chúa đến cùng cho đến chân thập giá. Chính đức tin làm cho Mẹ được hưởng trọn vẹn niềm vui Phục Sinh và luôn cất lên lời ngợi khen Thiên Chúa.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Noi gương Mẹ, tôi
- Cầu nguyện và tin tưởng, phó thác vào Chúa.
- Sống liên đới với tha nhân.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ ở với con và giúp con biết sống đức tin trước những thách đố trong cuộc sống. Xin Mẹ cũng chuyển cầu và che chở thế giới mau thoát khỏi cơn đại dịch Covid-19 này. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
(Đọc toàn bài Phúc Âm: https://www.facebook.com/maddala.maria.9/posts/1029461527917028)
[1] X. https://tgpsaigon.net/bai-viet/thu-bay-tuan-3-thuong-nien-video-59439
[2] X. Mc 1,15