fbpx

CÙNG MẸ SỐNG ĐỜI THƯỜNG – KỲ 1 : CUỘC GẶP GỠ TRONG THANG MÁY

PHÚC ƠI! EM THẬT LÀ “CÓ PHÚC”
KỲ 1 : CUỘC GẶP GỠ TRONG THANG MÁY


Đức Mẹ tìm đến gặp Sơ Catherine Labouré  đêm 18.7.1830

Cửa thang máy của bệnh viện đóng lại. Chỉ có cô lao công tầm 60 tuổi và tôi. Tôi bắt chuyện:

  • Cô cũng lên lầu 6 ạ?
  • Dạ, nay tui lên làm trên đó. Bà kia nghỉ rồi.
  • Lớn tuổi mà làm việc này cô có thấy mệt lắm không?
  • Mệt nhưng phải làm mới đủ sống cô ơi! Tui làm cả ngày cả đêm luôn.

Tôi tròn mắt:

  • Rồi cô nghỉ lúc nào? Có về nhà không?

Thang máy mở ra. Tôi đợi đến giờ gặp bác sĩ. Cô cũng đợi người hướng dẫn công việc vì mới ngày đầu làm ở tầng này.

  • Buổi trưa tui tranh thủ về từ 11g00 đến 12g30, tắm rửa và ăn lẹ rồi đi.
  • Nhà gần không cô?
  • Khoảng 10 cây số. Tui ở trọ.
  • Nhà cô còn ai nữa?
  • Ông chồng tui bị tai biến 3 năm rồi. Còn đi lại được nhưng ảnh hưởng thần kinh. Giờ ổng như một đứa trẻ vậy thôi. Còn thằng con tui nó sắp chết rồi! (Cô nói nghẹn giọng, cố gắng để khỏi khóc).

Nghe đến đây, tôi đoán cô chính là người phụ nữ mà chú bảo vệ đã nói hôm trước, và tôi đã nhờ chú chuyển phần quà đến cho cô. Tôi hỏi tiếp:

  • Con cô bị sao vậy?
  • Nó bị ung thư phổi. Nằm ở bệnh viện Phạm Ngọc Thạch từ Tết đến giờ, nay họ trả về luôn rồi. Tay chân nó giờ chỉ còn bộ xương, nằm thở oxy. Giờ mà rút oxy ra là nó chết liền! (Lại khóc).
  • Thế cô làm ở đây, ai chăm con cô ở nhà?
  • Vợ nó. Mà vợ nó cũng sắp sanh rồi! Con nhỏ nó hiền mà ngoan lắm cô ơi! Chút chút nó cho chồng nó miếng nước cho khỏi khô cổ, cho dễ thở…
  • Bà con họ hàng có ai giúp cô không?
  • Tui mồ côi, con mồ côi của mấy Sơ Phaolô dưới Vĩnh Long. Giờ chắc mấy Sơ cũng già và chết hết rồi!
  • Thế cô có muốn nhận Ảnh Đức Mẹ Ban Ơn không?
  • Dạ có chứ! (Mắt cô sáng lên nhìn tôi chờ đợi. Từ đầu cuộc nói chuyện tới giờ, cô chưa hề nhìn tôi. Hầu như cô chỉ nhìn vào cõi lòng mình và nói với chính mình).

Tôi mở túi xách lấy những Ảnh Đức Mẹ có dây đeo mà tôi luôn mang theo mình. Tôi chỉ cho cô đọc câu kinh chính Mẹ đã dạy: “Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội, Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ”, nói cô hôn Ảnh Mẹ (đã được làm phép) và cô mừng rỡ tự đeo vào cổ. Tôi nói cô cứ kể hết với Mẹ nỗi lòng và hoàn cảnh của cô. Mẹ sẽ chăm sóc gia đình cô. Rồi tôi gửi cô Ảnh về đeo cho người con bị bệnh, cho chồng và đứa con dâu của cô nữa. Cô vui mừng nhận và nâng niu mấy mẫu Ảnh, cất vào túi áo.

 

Cô chuẩn bị vào việc. Tôi tranh thủ xin số điện thoại của cô và đứa con dâu đang ở nhà. Thật bất ngờ: cô chọn Ảnh Đức Mẹ với câu “Ai có lòng yêu mến Mẹ Maria…” làm ảnh đại diện. Tôi mừng rỡ và tin chắc: chính Mẹ đã dẫn dắt tôi đến gặp cô hôm nay, để trao Ảnh Mẹ cho gia đình của cô.


(Ảnh Mẹ mà cô Hương chọn làm ảnh đại diện)

Sau khi xong việc. Tôi gọi cho đứa con dâu của cô, để xác minh thông tin cô đã kể. Ngân, con dâu của cô mở camera cho tôi thấy bệnh nhân nằm đó đang thở oxy và bố chồng Ngân cũng ngồi gần đó, đúng như cô Hương vừa kể. Tôi cảm thấy bị thôi thúc phải đến thăm gia đình này càng sớm càng tốt.

(Còn tiếp)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *