fbpx

CÙNG MẸ SUY GẪM BẢY DI NGÔN CỦA CHÚA GIÊSU – DI NGÔN THỨ BẢY

DI NGÔN THỨ BẢY

“CHA ƠI, CON TRAO LẠI HỒN CON TRONG TAY CHA”
 (Lc 23,46)

[1]Ôi Chúa Giê-su, kẻ bị bỏ rơi nhất trong loài người, ôi trái tim tan nát vì đau đớn, Chúa đã kiệt lực. Đây là lúc cùng tận, lúc mà hết thảy đều bị tước bỏ, ngay cả linh hồn, ngay cả tự do chọn lựa giữa ưng thuận hay từ chối, lúc mà ta không còn thuộc về ta. Bóng thần chết đã lấp ló đứng chờ. Nhưng ai tước bỏ như thế? Cái gì tước bỏ như thế? Hư vô ư? Định mệnh mù quáng ư? Thiên nhiên tàn nhẫn ư? Không! Chính là Chúa Cha, chính là vị Thiên Chúa khôn ngoan và lân mẫn. Do đó, Chúa đã phó mình. Hoàn toàn tin tưởng, Chúa trao mình lại trong đôi tay vô hình hiền dịu của Chúa Cha, đôi tay mà chúng con, vì không tin, vì quá bám víu lấy mình, tưởng là thòng lọng gớm ghê của định mệnh mù quáng và của thần chết. Chúa biết đấy là tay Chúa Cha, và đôi mắt Chúa, tối mờ vì thần chết, vẫn còn nhận ra Chúa Cha, vẫn còn đặt trong ánh mắt an bình đầy tình hiền phụ của Chúa Cha, và miệng Chúa thốt lên lời cuối cùng đời Chúa: “Cha ơi, con trao lại hồn con trong tay Cha”.

Chúa trao tất cả vào tay Đấng đã ban cho mình tất cả. Chúa đặt hết vào tay Chúa Cha, không đòi bảo chứng, không chút giới hạn. A! Nhiều lắm, nhưng cũng nặng trĩu và cay đắng biết bao! Cái làm nên gánh nặng đời Chúa: loài người, thô bạo, sứ mạng, thập giá, thất bại, cái chết, Chúa đã phải gánh lấy một mình. Nhưng bây giờ, chẳng còn gì phải gánh nữa, và Chúa có thể trao lại tất cả và chính mình trong tay Chúa Cha. Tất cả! Tay Chúa Cha mang rất tốt, rất dịu dàng. Đôi tay của người mẹ! Đôi tay đó úp lên hồn Chúa, như người ta ấp ủ một cánh chim non trong lòng bàn tay với cả ý tứ mến thương. Bây giờ chẳng còn gì nặng nữa. Tất cả đều nhẹ, đều là ánh sáng, ân sủng, an toàn dưới bóng con tim Chúa Cha. Nơi đây người ta có thể khóc hết nước mắt và được Chúa Cha lau khô bằng cái hôn hiền phụ.

Ôi Chúa Giê-su, một ngày kia Chúa cũng trao linh hồn hèn hạ và thân xác khốn khổ của con vào trong tay Chúa Cha chứ? Lúc ấy, xin Chúa hãy đặt khối nặng đời con, khối nặng tội lỗi con đừng trên đĩa cân công lý nhưng trong tay Chúa Cha. Chạy trốn đâu, ẩn khuất đâu ngoài bên Chúa, Đấng đã cay đắng chịu mọi khổ hình vì tội con. Hôm nay, con đến với Chúa, quỳ trước Thánh giá Chúa, hôn đôi chân đã chảy máu vì im lặng bước theo con trên quãng đường quanh quéo của đời con. Con ôm lấy Thánh giá Chúa, ôi Bạn Tình vĩnh cửu, Lòng của muôn lòng, Trái Tim bị đâm thủng, Trái Tim hết sức kiên nhẫn, Trái Tim vô cùng quảng đại. Xin thương xót con. Xin đem con vào tình yêu Chúa. Và khi cuộc đời lữ thứ của con sắp chấm dứt, khi ngày đã gần tàn, khi bóng tử thần vây bọc lấy con, thì xin Chúa cũng thốt lên lời sau hết của Chúa: “Cha ơi, con trao lại hồn con trong tay Cha”, ôi Chúa Giê-su từ ái! 


Đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người…
và người môn đệ mình thương mến[2].

Thưa Mẹ, Mẹ đã hiệp hành với Chúa Giêsu đến tận cùng, Mẹ đã lắng nghe hết các di ngôn của Chúa và đây là di ngôn cuối cùng. Con xin hiệp cùng Mẹ chiêm ngắm Chúa Giêsu trên thập giá và suy gẫm những lời cuối cùng của Ngài như những di chúc quí báu nhất đời.

 Vào giờ chết của con, xin Mẹ hãy ở cạnh giường con, đưa con vào vòng tay yêu thương của Thánh tâm Chúa Giêsu, Con của Mẹ, để Chúa cũng thốt lên lời sau hết của Chúa: “Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha”[3]. Amen.


[1] * Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi dịch từ: Spiritualité pascale, phần Documents et Prières. Paris, DDB, 1957. Trang 275-278.

[2] Ga 19,25-26

[3] Lc 23,46

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *