06.8.2023 – CHÚA NHẬT TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN – NĂM A
LỄ Chúa HIỂN DUNG
Mt 17,1-9
“Dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng.” (Mt 17,2)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Trong lịch sử Giáo Hội, Lễ Chúa Hiển Dung mang nhiều ý nghĩa, nên được chọn cử hành vào nhiều ngày và tại nhiều nơi khác nhau. Nhưng đến năm 1456, Đức Giáo Hoàng Calistô III đã mở rộng ngày lễ này cho Giáo Hội hoàn vũ để tưởng niệm chiến thắng của hoàng đế Hunyady trước quân Thổ Nhĩ Kỳ tại Belgrade, vào ngày 06/8/1456. Quyết định này lại tạo nên sự trùng hợp tuyệt vời, vì Lễ Chúa Hiển Dung (06/8) diễn ra trước Lễ Suy tôn Thánh giá (14/9) 40 ngày như sự nối kết giữa cuộc biến hình với thập giá của Chúa Giêsu Kitô, giúp chúng ta nhận thấy vinh quang của Đức Kitô từ cả hai biến cố này.[1]
Phêrô, một trong ba môn đệ đã được diễm phúc chiêm ngưỡng Chúa Giêsu trong ánh sáng vinh quang ấy đã làm chứng: “Chúng tôi đã được thấy tận mắt vẻ uy phong lẫm liệt của Người”[2] rằng: “dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng” (c.2). Đó chính là vinh quang mà ngôn sứ Đanien đã thấy trong thị kiến về Đấng Lão Thành với áo trắng như tuyết ban cho “Con Người” vinh quang, danh dự…[3] Phêrô xác tín tiếng phán mà các ông đã nghe là từ chính Chúa Cha – Đấng Lão Thành, ban danh dự và vinh quang cho Chúa Giêsu.
Kinh nghiệm thiêng liêng ấy đã củng cố đức tin của các môn đệ, cách riêng Phêrô, để ông xác tín vào Chúa Giêsu như chính ông vừa tuyên xưng trước đó sáu ngày: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” (c.16). Phêrô quả quyết: “Như vậy chúng tôi lại càng thêm tin tưởng vào lời các ngôn sứ”[4], vì các ngôn sứ đều loan báo về Chúa Giêsu. Sự hiện diện của ông Môsê và ông Êlia đại diện cho “Lề Luật và các ngôn sứ” trong Cựu Ước, đàm đạo với Chúa Giêsu, càng làm cho các môn đệ xác tín hơn nữa.
Tuy nhiên, con đường đi đến vinh quang của Chúa Giêsu lại là con đường khổ nạn để cứu độ nhân loại. Chúa Cha mời gọi các môn đệ và mỗi Kitô hữu cộng tác vào sứ mạng cứu độ bằng việc “vâng nghe lời” Chúa Giêsu. Chúa Cha đã cho phép các ông được thấy trước vinh quang của Chúa Giêsu, để khi chứng kiến cuộc khổ nạn của Người, các ông không mất niềm hy vọng. Quả thật, sau khi Chúa Giêsu Phục Sinh và lên trời, các tông đồ đã hăng say làm chứng về Chúa Giêsu bằng cả mạng sống, và lời chứng của các ngài trở thành chỗ dựa vững chắc cho đức tin của chúng ta ngày nay.
Cùng với các tông đồ, chúng ta vâng giữ những lời Chúa Giêsu truyền dạy, nhất là giới luật yêu thương, dám đi con đường “tình yêu hiến dâng” của Chúa: hy sinh cho tha nhân thời giờ, sức khoẻ, khả năng trí tuệ và vật chất của ta, đồng thời đón nhận những phiền toái trên đường đi, chỉ vì yêu.
Riêng Mẹ Maria, Mẹ có phúc vì “không thấy mà vẫn tin”. Thật vậy, với con mắt đức tin, Mẹ luôn chiêm ngưỡng Chúa Giêsu trong vinh quang của Người ngay từ khi Người còn là bào thai trong lòng Mẹ. Mẹ lắng nghe và hiểu được con đường mà Người sẽ đi để cùng hiệp hành với Người. Nhờ đó, Mẹ vượt qua những đau thương của cuộc đời và đặc biệt đứng vững dưới chân thập giá.
Thánh nữ Catherine Labouré cũng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của Thiên Chúa qua Đức Mẹ, mỗi khi Mẹ hiện ra với Sơ. Ngoài ra, hằng ngày Sơ chiêm ngắm Chúa nơi các cụ già trong viện dưỡng lão, rồi đến gặp Chúa Giêsu Thánh Thể, nói với Chúa về các cụ. Nơi kho báu Thánh Thể này, Sơ đón nhận ánh sáng và năng lượng cần thiết, để vượt qua những khó khăn và chu toàn các sứ mệnh được trao phó.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Cùng với Mẹ, tôi giục lòng tin và chiêm ngắm Chúa Giêsu Thánh Thể khi tham dự Thánh Lễ, chầu Thánh Thể, khi đọc và suy niệm Lời Chúa…
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin cho con ơn can đảm, dám đón nhận những thách đố của cuộc sống, với niềm xác tín có Chúa và Mẹ cùng sánh bước với con. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
————————————————————
August the 6th 2023
EIGHTEENTH SUNDAY IN ORDINARY TIME – Year A
Mt 17,1-9
“His face shone like the sun,
and His clothes became as white as the light” (Mt 17,2).
CONTEMPLATE MARY LIVING THE GOOD NEWS
In Church history, there had been many meanings for the Transfiguration feast which had been thus chosen to be celebrated on many days and in many different places. But in 1456, for the purpose of commemorating the emperor Hunyady III’s victory over the Turkish troops at Belgrade in August the 06th 1456, this feast was expanded by Pope Calixto III to the universal Church. A wonderful coincidence is formed from this decision, since the Transfiguration feast (August the 6th) has taken place 40 days before the Exaltation of the Holy Cross one (September the 14th), as a link between the transfiguration and Christ’s cross, and we have been helped with identifying Christ’s glory from both of these incidents.
After witnessing: “We were eyewitnesses of His majesty” (Second Reading, 2 Pr 1,16), Peter, one of three disciples who had the felicity of contemplating Jesus in this glorious light, testified: “His face shone like the sun, and His clothes became as white as the light” (Mt 17,2). It was genuinely the glory which prophet Daniel saw in a vision of the One of Great Age, clothed in white as snow, by Whom “the Son of Man” was conferred honor, glory … (First Reading, Dn 7,9-10,13-14). From Peter’s affirmation, it was truly the Father – the One of Great Age – Whose voice the disciples heard had bestowed Jesus with glory and honor.
The disciples’ faith had been strengthened by this spiritual experience, in particular Peter, so that he had been confident of Jesus Whom he had just professed six days ago: “You are the Christ, the Son of living God” (Mt 16,16). Peter affirmed: “So we have the prophetic word confirmed” (2 Pr 1,19), because Jesus had been proclaimed by the prophets. The presence of Moses and Eliah, who represented “the Law and the prophets” in the Old Testament, with whom Jesus had been conversing, made the disciples even more confident.
However, the way to Jesus’ glory is the passion one for saving humanity. The disciples and each Christian have been invited by the Father to collaborate in the salvation mission through “obeying” Jesus. The disciples were permitted by Father to foresee Jesus’ glory, so that when they witnessed His passion, their hope wouldn’t be lost. After Jesus’ resurrection and ascension, the Apostles indeed ardently testified for Jesus with their own lives, and their testimony became a solid foundation for our faith nowadays.
Together with the Apostles, we keep to the words which Jesus had taught, specially the love commandment, we dare to walk on Jesus’ “dedicating love” way: Sacrificing for the others our time, our health, our intellectual and material abilities, and simultaneously receiving the troubles on this way, just because of love!
Mary had been particularly blessed, because She “still believed despite without seeing”. With Her eyes of faith, Mary indeed had always contemplated Jesus in His glory, since He was still a fetus in Her womb. Mary listened and understood the way which Jesus would take in order to walk with Him. Mary consequently overcame the life sufferings, and specially firmly stood at the cross foot.
Sister Catherine Labouré also contemplated God’s wonderful beauty through Mary, every time She appeared to her. This Nun besides contemplated the Lord everyday in the elderly men at the nursing home, and then she met Jesus in the Eucharist to tell Him about these elderly ones. In that Eucharistic treasure, this Nun received the necessary light and energy, to overcome the difficulties and fulfill the missions which were entrusted to her.
LIVE THE GOOD NEWS WITH MARY
Together with Mary, I promote my faith and contemplate Jesus in the Eucharist, while attending Mass and the Eucharist Adoration, reading and meditating upon God’s word …
PRAY WITH MARY
O Mary, grant me the courage to be bold enough to receive life challenges, with the conviction that God and You walk together with me. Amen.
O Mary conceived without sin
Pray for us who have recourse to You.
[1] X. https://giaophanvinhlong.net/tai-sao-le-chua-hien-dung-lai-duoc-cu-hanh-vao-ngay-06-thang-8.html.
[2] Bài Đọc II, 2Pr 1,16
[3] Bài Đọc I, Đn 7,9-10.13-14
[4] 2Pr 1,19
()