26.04.24 – THỨ SÁU TUẦN IV PHỤC SINH
Ga 14,1-6
“…để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó.”
(Ga 14,3)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Trong bữa ăn cuối cùng trước khi chịu thương khó, Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ rằng Người sẽ ra đi, nhưng nơi Người đi, các ông không thể theo đến ngay lúc đó được. Ông Phêrô thắc mắc: “Thưa Thầy, sao con lại không thể đi theo Thầy ngay bây giờ được?”[1] Câu hỏi ấy cho chúng ta có một cái nhìn rất đẹp về Phêrô: một con người nhiệt thành, bộc trực, nhưng rất tha thiết gắn bó với Chúa Giêsu.
Thật vậy, kể từ khi Chúa bước vào thuyền của ông trên bờ biển Galilê và được nghe Chúa giảng dạy, ông đã say mê thán phục Chúa đến nỗi khi Chúa cho ông lưới được mẻ cá đầu tiên đổ đầy 2 thuyền, ông nhận ra thân phận tội lỗi của mình, không xứng đáng trước mặt Chúa, nên ông “xin Chúa tránh xa con.”[2] Nhưng Chúa vẫn ở bên ông và giữ ông ở lại bên Chúa. Khi nhiều môn đệ khác bỏ Chúa vì cho rằng Lời Chúa “chướng tai quá”, Phêrô lại tuyên bố: “bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời.”[3] Nói tóm lại: Phêrô luôn một lòng tha thiết yêu mến Chúa Giêsu và không bao giờ muốn lìa xa Chúa.
Chúa Giêsu thấu hiểu nỗi lòng của Phêrô cũng như các môn đệ luôn muốn được ở với Người, nên “Trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha...” Người đã an ủi dỗ dành các môn đệ đang buồn phiền vì sắp phải xa Thầy: “Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó.” (c.3)
“Chỗ ở” mà Chúa Giêsu nói đến không phải là một nơi chốn theo địa lý, nhưng là tình trạng mà con người được hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa và chiếu tỏa vinh quang của Người, đồng thời trong Chúa, chúng ta cũng được hiệp thông với nhau, với tất cả mọi người khác.[4]
Cho dù lúc yếu đuối, các tông đồ đã sợ hãi bỏ chạy và không ở lại với Chúa trong vườn cây Dầu, nhưng khi nhận được sức mạnh của Chúa Phục Sinh, các ông đã can đảm trung thành với Chúa trong sứ mạng rao giảng và làm chứng đến giọt máu cuối cùng. Các ngài đã nên giống Chúa Giêsu và xứng đáng ở với Chúa trên thiên đàng. Cũng thế, nếu tôi đón nhận những khó khăn thử thách trong cuộc sống, với sự trung tín như các tông đồ, thì đau khổ kết hợp tôi với Chúa và làm tôi trở nên giống Chúa và được cứu độ.
Nhưng thường ta chỉ “ở lại với Chúa” khi vui, ngược lại ta cứ muốn bỏ cuộc, bỏ tu, bỏ vợ/chồng, bỏ con, thậm chí bỏ cả bố/mẹ… Nếu ta luôn ý thức Chúa vẫn đang ở đây vì tôi và cùng với tôi “tại đây, lúc này”, ta sẽ thấy những đau khổ của ta hôm nay trở thành phương tiện để ta được kết hiệp với Chúa và thanh luyện bản thân mình, để ta được ở với Người mãi mãi.
Mẹ Maria đã ở cùng Chúa suốt hành trình dương thế, Mẹ trải nghiệm tất cả những vui buồn cùng với Chúa, nhất là trong cuộc thương khó và cái chết đau đớn của Người. Không có nỗi đớn đau, xỉ nhục nào của Chúa chịu mà Mẹ lại không chịu cùng với Người. Tại Belem, tại Ai cập, Nazareth, Capharnaum, dinh Philatô, và nhất là trên thập giá. Chính vì thế, khi Chúa phục sinh, Mẹ cũng được tràn đầy hoan hỉ và được ở với Chúa cả hồn lẫn xác trên thiên đàng.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Cùng với Mẹ, tôi sống gắn bó với Chúa Giêsu Thánh Thể, để Người sống với tôi, trong tôi, và tôi được ở với Người ngay từ bây giờ.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin giúp con nhận ra sự hiện diện của Chúa mọi nơi mọi lúc và can đảm ở lại với Chúa khi vui cũng như lúc gặp gian nan thử thách, để con được ở với Chúa mãi mãi trên thiên đàng. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
[1] X. Ga 13,33-36
[2] X. Lc 5,1-11
[3] Ga 6,68
[4] X. Lời Chúa cho mọi người, tr. 1848, phần chú giải.