VINH SƠN PHAOLÔ
VỊ THÁNH TÔNG ĐỒ CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT
NGƯỜI LỮ HÀNH KHÔNG MỎI MỆT
Vinh Sơn Phaolô
Vị Thánh Tông Đồ Của Lòng Thương Xót
Sau những bước đi vòng quanh Paris và khắp cùng nước Pháp loan báo Tin Mừng, Cha Vinh Sơn của chúng ta giờ đây đã ở vào cái tuổi “cổ lai hy”. Nhìn lại suốt dòng thời gian với tất cả những thăng trầm cuộc sống, những buồn vui sướng khổ của các việc phục vụ, tại mỗi thời điểm, đều in đậm dấu ấn của Lòng Thương Xót Chúa đối với riêng Cha, với những người được cha đào tạo và cả với những Người Nghèo mà Cha phục vụ. Thật vậy,
Từ một người trẻ đầy tham vọng, Thiên Chúa đã thương xót kêu gọi Vinh Sơn bước vào ơn gọi Linh mục, với tất cả những động lực trần tục, để rồi qua gian nan thử thách, cha được tôi luyện để trở thành một vị Thánh Tông đồ của Lòng Thương Xót, cũng đầy tham vọng – nhưng là tham vọng thiêng liêng. Quả thế, Cha đã dạy các con cái:
“Lòng Thương Xót là phần riêng của Thiên Chúa.
Các con phải thực thi lòng thương xót này trong suốt cuộc đời:
Thương xót thể xác,
Thương xót linh hồn,
Thương xót trong các cánh đồng truyền giáo, trong các sứ vụ,
Thương xót trong khi chạy đến đáp ứng nhu cầu tha nhân,
Thương xót trong khi phục vụ tại nhà, đối với những người già cả,
Thương xót đối với người nghèo,
dạy dỗ họ những điều cần thiết cho phần rỗi linh hồn
và trong nhiều cơ hội thương xót khác mà Thiên Chúa gửi tới chúng ta ”[1]
– Qua kinh nghiệm của một tên nô lệ và một người bị vu oan mà không có ai bênh vực, cũng không thể tự biện minh; cha trải nghiệm cái nghèo tột cùng về tinh thần của con người bị xúc phạm tới phẩm giá.
– Qua đêm tối của đức tin, cha lại có thêm kinh nghiệm về cái nghèo thiêng liêng, cái nghèo tận căn của Đức Kitô trên thập giá, như là bị chính Thiên Chúa bỏ rơi.
– Cùng với hai biến cố năm 1617 tại Folleville và Châtillon, hai biến cố đánh dấu sự phun trào của Lòng Thương Xót dành cho những “người bé mọn”. Cha đã được chạm đến Lòng Thương Xót, là nguồn mạch của Hy Vọng. Đó chính là ngã rẽ trong cuộc đời của ngài.
Thật vậy, “Nếu Lòng Thương Xót là danh xưng của Thiên Chúa, thì Hy Vọng là tên gọi mà Ngài đã trao cho chúng ta”[2]. Lịch sử cuộc đời cha đã sang trang mới, từ nay, cha trở thành người lữ hành không mỏi mệt, vì cha đã “ngộ ra” không có tình huống nào tuyệt vọng đến độ Thiên Chúa phải bó tay. Từ những bệnh nhân đau yếu tại nhà hay trong bệnh viện, từ các em cô nhi hay trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, từ những người dân nghèo chất phác, thiếu thốn đời sống tâm linh, từ các tù nhân khổ sai, cho đến hàng giáo sĩ nghèo kiến thức, thiếu nhiệt huyết và không được đào tạo về mục vụ để chăm sóc các linh hồn…Cha Vinh Sơn với đôi mắt luôn hướng về Đức Kitô, đôi chân đạp vững chắc trên nền đất của người nghèo và bước đi với niềm “hy vọng không làm thất vọng” đã trở nên hành động: quan tâm, viếng thăm, ủi an, dạy dỗ, yêu thương và thăng tiến họ…
Thánh Vinh-Sơn Phao-Lô
Người Hành Hương Của Hy Vọng
Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nói về thánh tổ phụ của Tu Hội Truyền giáo như sau: “Chúng ta cũng hướng tâm trí và trái tim của mình về Thánh Vinh Sơn Phaolô, một con người của hành động và cầu nguyện, của tổ chức và trí tưởng tượng, của tình yêu và sự khiêm nhường, một con người của quá khứ và hiện tại. Cầu mong người nông dân Landes, nhờ ân sủng của Thiên Chúa, trở thành thiên tài của Kitô giáo, có thể giúp chúng ta bắt tay vào cày một lần nữa, không bao giờ nhìn lại phía sau, vì một nhiệm vụ quan trọng – loan báo Tin Mừng cho mọi người nghèo![3]
Lạy Chúa, xin giúp chúng con thành những người hành hương của hy vọng như thánh Vinh Sơn Phaolô. Ước chi niềm tin của chúng con trở nên sự phục vụ, niềm hy vọng của chúng con trở thành ánh sáng và tình yêu của chúng con trở thành con đường, Ước chi chúng con có đôi mắt hướng về trời và vòng tay mở rộng để đến với anh chị em và mọi bước đi của chúng con biểu lộ khuôn mặt của Đức Kitô cho những ai đau khổ. Amen
.
[1] TVS 02.11.1656
[2] ĐTC Phanxicô-HY VỌNG, Tự truyện-hồi ký đầu tiên của một vị Giáo Hoàng trong lịch sử, trang 327.
[3] Diễn văn của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II trước Tu Hội Truyền giáo, ngày 30 tháng 6 năm 1986.