14.02.2023 – THỨ BA TUẦN VI THƯỜNG NIÊN
“Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pharisêu và men Hêrôđê!” (Mc 8,15)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Những ngày vừa qua, sách Sáng Thế trình bày cho chúng ta về công cuộc tạo dựng của Thiên Chúa: Thiên Chúa sáng tạo mọi sự và con người thật tốt lành. Chúa cũng cung cấp mọi sự cần thiết để họ sống đúng với phẩm giá con người. Nhưng con người ít biết trân trọng những hồng ân đó, dễ nại vào tự do để phạm tội và làm cho sự gian ác lan tràn trong thế giới.[1]
Vâng, con người chúng ta rất dễ thay đổi, dễ bị nhiễm các thói xấu hơn là nhận ra những điều tốt lành và bắt chước những điều đó. Thế nên Chúa Giêsu nhắc các môn đệ của Người phải hết sức đề phòng “men Pharisêu và men Hêrôđê!” là sự tham lam của cải, hay sự giả hình của những người tỏ ra mình là đạo đức. Thế nhưng, điều Chúa dạy lại trùng hợp với sự việc các môn đệ quên bánh theo, nên các ông lại tưởng là Chúa trách các ông về chuyện không có bánh.
Vì thế, Chúa lại phải nhắc cho các ông nhớ lại hai lần Chúa hóa bánh ra nhiều để nuôi dân chúng cả mấy ngàn người, để các ông hiểu rằng: Chúa không trách vì chuyện không có bánh, vì Chúa thừa sức nuôi các ông. Nhưng Người mời các ông đọc lại các biến cố đã xảy ra để thấy được tình thương và sự quan phòng, chăm sóc của Chúa, đồng thời Chúa cũng mời gọi chúng ta hôm nay hãy nhớ lại những điều lạ lùng hằng ngày Chúa đã và đang làm cho ta để luôn tín thác vào Chúa dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Thái độ “ai sao tôi vậy” rất thường thấy trong xã hội hôm nay. Không ít người mang danh Kitô hữu, nhưng lại chọn thần tài, thần tiền bạc, người mẫu nọ, siêu sao kia làm thần tượng. Có những doanh nhân không dám cho những đối tác hay nhân viên biết mình là người Công Giáo, chỉ vì “biết thì khó làm ăn”, hay có những doanh nhân Công Giáo vẫn bắt chước người ngoại giáo, cúng thần tài, thổ địa tại công ty đều đặn mỗi tháng, cúng xe, cúng động thổ khi xây dựng… Chúng ta trấn an mình rằng “đạo tại tâm”, nhưng thực ra, trong TÂM của ta chẳng có chỗ nào dành cho Chúa, nên chẳng có gì để thể hiện ra bên ngoài.
Ước gì “men Tin Mừng”, “men yêu thương” của Chúa thấm đậm nơi chúng ta, bằng cuộc sống tin tưởng, phó thác vào sự quan phòng của Chúa. Chính sự trung tín với Chúa và thực thi Lời Chúa sẽ giúp ta trung tín và chân thành, tôn trọng và bác ái với tất cả mọi người. Không phải thần tài, thổ địa có thể phù hộ cho con người, mà chỉ một mình Thiên Chúa mới có quyền năng và ban phúc cho chúng ta. Chính Thiên Chúa là Đấng duy nhất sẽ trả lại cho từng người tất cả những gì chúng ta đã làm, đã đối xử với nhau.
Mẹ Maria đã luôn sống trung tín với Thiên Chúa, và làm “dậy men Tin Mừng” men bác ái, vui tươi ở mọi nơi Mẹ hiện diện. Với bà Êlisabeth, Mẹ vui mừng hát lên bài Magnificat, và làm cho bầu khí trầm lắng tại đó được rộn rã hân hoan trong Thánh Thần. Nhưng trong sự náo nhiệt của tiệc cưới Cana, Mẹ lại âm thầm tác động nhưng hết sức hiệu quả để giải gỡ mọi khó khăn cho họ.[2] Mẹ không cần phô trương cho mọi người biết để cám ơn hay khen ngợi Mẹ. Mẹ luôn khiêm nhường rút lui vào sự thinh lặng, cho dù Mẹ đáng được hết mọi đời ngợi khen Mẹ có phúc[3].
Mẹ cũng đặc biệt yêu thương gần gũi với những người khiêm nhường, bé nhỏ như Catherine Labouré, Bernadette, ba trẻ tại Fatima…
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Noi gương Mẹ Maria, tôi sống trung tín với Thiên Chúa và đơn sơ, khiêm nhường, bác ái với tất cả mọi người, mọi nơi và mọi lúc.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, giữa một thế giới luôn chạy theo hưởng thụ và lợi lộc vật chất, xin giúp con sống phó thác tất cả nơi lòng thương xót vô biên của Chúa, dám đi ngược lại lối sống của thế gian và mời gọi người khác sống theo Lời Chúa, biết tìm kiếm, thực thi thánh ý Chúa trước hết và trên hết. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
(Đọc toàn bài Phúc Âm: https://bom.so/WIQbuK)
[1] X. Bài Đọc I. St 6,5-8
[2] x. Lc 1,39-56; Ga 2,1-11
[3] X. Lc 1,48
()