14.07.2024 – CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN NĂM B
Mc 6,7-13
“Đức Giê-su gọi Nhóm Mười Hai lại
và bắt đầu sai đi từng hai người một.”
(Mc 6,7)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Khi nước Israel bị chia đôi: phía Bắc là Israel, phía Nam là Giuđa (có Đền thờ Giêrusalem). Vua Israel cho xây đền thờ ở Bêthel để ngăn không cho dân phía Bắc lên hành hương Đền thờ Giêrusalem. Lúc ấy, ông A-mát-gia làm tiên tri ở phía Bắc, nhưng ông chỉ nói những điều làm đẹp lòng vua để được lợi, chứ không nói lời của Chúa. Đức Chúa sai ông A-mót từ Giuđa (phía Nam) đến triều đình phía Bắc để nói lời của Chúa cho vua. A-mát-gia xua đuổi A-mót: “Hãy về đất Giuđa mà làm ăn”, nhưng A-mót nói rằng: Làm tiên tri không phải là một nghề để kiếm sống, nhưng là một ơn gọi xuất phát từ chính Thiên Chúa mà ông không thể cưỡng lại: “Tôi không phải là tiên tri…Chính Đức Chúa đã bắt lấy tôi…và truyền cho tôi: ‘Hãy đi tuyên sấm cho Israel dân ta’.”[1] Vì thế, lời mà ông công bố không phải lời của con người, nhưng là Lời của Thiên Chúa.
Mỗi người chúng ta đều có một ơn gọi riêng biệt. Chính Chúa gọi từng người chúng ta làm tông đồ, linh mục, tu sĩ hay giáo dân. Đó là điều mà từ đời đời Chúa đã thấy phù hợp và tốt đẹp nhất cho mỗi người, như thánh Phaolô đã xác tín: “Trong Đức Ki-tô, Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ, để trước thánh nhan Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, nhờ tình thương của Người.”[2] Điều quan trọng mà chúng ta cần nhớ, là dù ở bậc sống nào, ơn gọi của chúng ta đều được liên kết với Đức Kitô và “trong Đức Ki-tô”.
Đức Kitô chính là “Vị Thừa Sai” đầu tiên được Chúa Cha sai đến trần gian, nhưng Người không giữ “độc quyền” ơn gọi ấy cho riêng mình. Người đã kêu gọi các môn đệ, tuyển chọn Nhóm Mười Hai cho họ ở với Người, rồi Người sai họ đi làm những việc như Người đã làm: rao giảng, trừ quỷ, chữa bệnh… Người muốn họ có tinh thần hợp tác, nên sai đi chung từng hai người một. Người ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, trước hết để họ vượt thắng sự chia rẽ và đố kỵ ngay trong cộng đoàn của mình, biết đem những ơn riêng, dùng những khác biệt cá nhân để nâng đỡ và bổ túc cho nhau. Nhờ vậy, họ sẽ sống và loan báo Tin Mừng bình an cho mọi người.
Để lời rao giảng của họ không nhuốm mùi tiền bạc hay lợi lộc thế gian, “Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo” (cc.8-9). Như thế, họ trở nên thanh thoát với của cải và chỉ sống nhờ vào tình thương của Thiên Chúa và lòng tốt của tha nhân. Họ ý thức cần Chúa và cần tha nhân để có thể chu toàn sứ vụ.
Ngày nay, nếu được sai đến những vùng sâu, chúng ta thường viện lý do cần có những tiện nghi để có thể loan báo Tin Mừng: Quà bánh cho trẻ em / người già, thức ăn cho người nghèo, sách kinh, máy tính, máy chiếu, màn ảnh rộng v.v…, nên cần phải thu gom, tích trữ thật nhiều thứ. Vì thế, ta rất dễ rơi vào thái độ ban phát “cái tôi, cái của tôi” cho nơi này nơi khác, nhưng quên đem Chúa cho họ, và sau đó, ta dễ cảm thấy trống rỗng, vì không gặp được Chúa nơi chính Chúa và tha nhân.
Khi vừa cưu mang Chúa Giêsu, Mẹ Maria đã đem Chúa đến cho gia đình bà Êlisabeth. Tin Mừng không nói Mẹ mang theo những gì trong hành lý của Mẹ, nhưng những gì gia đình bà chị họ nhận được từ tiếng chào của Mẹ, đó là Niềm Vui tràn ngập trong Thánh Thần. Mẹ cũng lưu lại với gia đình bà suốt 3 tháng, để chia sẻ những khó khăn và cùng họ đón chờ Gioan Tẩy Giả chào đời. Bài Magnificat chính là lời loan báo Tin Mừng mà Mẹ trải nghiệm từ chính cuộc sống của Mẹ.[3]
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Noi gương Mẹ, tôi sống mật thiết với Chúa và chia vui sẻ buồn với mọi người xung quanh.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin giúp con biết quý trọng những giờ cầu nguyện, sống mật thiết với Chúa Giêsu Thánh Thể, và sống chân thành với mọi người như Mẹ. Amen.
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
———————o0o——————-
July the 14th 2024
FIFTEENTH SUNDAY IN ORDINARY TIME, YEAR B
Mk 6,7-13
“Calling the Twelve to Him,
Jesus began to send them out two by two”
(Mk 6,7)
CONTEMPLATE MARY LIVING THE GOOD NEWS
When Israelitish country was divided in half: Israel in the North, Judah in the South (there had been Jerusalem Temple). A temple at Bethel was built by the king of Israel, so that the Northern people would be prevented from going on pilgrimage to Jerusalem Temple. At that time, Amaziah was being a prophet in the North, instead of telling the Lord’s words, but for his own interests, he only told what the king would be pleased. Amos was sent by the Lord from Judah (in the South) to the court in the North so as to tell the king about the Lord’s words. Amos was driven away by Amaziah: “Get out, you seer! Go back to the land of Judah. Earn your bread there”. But Amos said: Prophesying isn’t an occupation to earn his living, but it’s a vocation which came from God Himself that he couldn’t resist: “I was neither a prophet… But the Lord took me… and said to me: ‘Go, prophesy to my people Israel’.”[4] Therefore, what he proclaimed weren’t the human words, but they were God’s ones.
Each of us has a private vocation. It’s God Himself Who calls every person to be an apostle, priest, religious or laic. This vocation is what God realized from the eternity that it’s the most suitable and the best one for every person, as St. Paul determinately relied that: “He chose us in Christ, before the creation of the world, to be holy and blameless in his sight, in love”.[5] The importance which we need to remember is that regardless of any lifestyle, our vocation is associated with Christ and “in Christ”.
Christ is really the first “Missionary” Who was sent by The Father to the earthly world, but this vocation wasn’t “exclusively” kept by Him for Himself. Summoning the disciples, Jesus chose the Twelve who had stayed with Him, then they were sent to do what He had already done: preaching, exorcizing the devils, healing… He wanted them to have the cooperative spirit, they were thus sent to go together in pairs. They were given authority over the impure spirits, so that first of all they would overcome the division and jealousy within their own community, they would be aware of bringing their private graces and using their individual differences, so as to support and complement each other. Hence, they would live and proclaim the Good News of peace for everyone.
“They were instructed not to take anything for the journey, except a staff; no bread, no bag, no money in their belts; they can wear sandals, but nor wear an extra shirt” (s.8-9), so that their preaching words wouldn’t be smelt of money or worldly interests. They thus would become equanimous towards wealth, and they would live alone on God’s love and on the others’ kindness. In order to complete their mission, they would be conscious of their need for God and the others.
Nowadays, if we’re sent to the remote areas, we’ll often cite the reason why we need the conveniences, so that we’re able to proclaim the Good News: Gifts and cakes for the children / elderly, food for the poor, prayers books, computer, projector, wide screen etc…, thus we must collect and hoard a lot of things. Therefore, it’s very easy for us to fall into the attitude of dispensing “my ego, my things” here and there, but we forget to bring God to them, then we easily have the empty feeling, since we don’t meet God in Himself and the others.
When Mary had just been pregnant with Jesus, She brought Him to Elizabeth’s family. What She brought in Her luggage weren’t related in the Gospel, but what Her cousin received from Mary’s greeting was the overflowing Joy in the Holy Spirit. She also stayed with Elizabeth’s family throughout three months, in order to share the difficulties and to wait with them for the birth of John the Baptist. Magnificat Praise is really the word of proclaiming the Good News which Mary experienced Herself from Her own life.[6]
LIVE THE GOOD NEWS WITH MARY
Imitating Mary, I live intimately with God and I share the joys and sorrows with everyone who is around.
PRAY WITH MARY
O Mary, assist me with being aware of esteeming the praying hours, of living intimately with Jesus in the Eucharist and of living sincerely with everyone as Yourself. Amen.
O Mary conceived without sin,
Pray for us who have recourse to You.
[1] Bài Đọc I, Am 7,14-15
[2] Bài Đọc II, Ep 1,4
[3] X. Lc 1,46-55
[4] First Reading, Am 7,14-15
[5] Second Reading, Ep 1,4
[6] Lc 1,46-55