24.4.2019 – THỨ TƯ TRONG TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
“Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ”
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. (Lc 24,13-35)
Vào ngày thứ nhất trong tuần, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. Người hỏi họ: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.
Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.” Đức Giê-su hỏi: “Chuyện gì vậy?” Họ thưa: “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy.”
Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: “Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao? Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. Họ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.” Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. Những người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-mon.” Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Chiêm ngắm Mẹ sống Tin Mừng:
Lê chân trên quãng đường dài
Hai người lữ khách vắn dài thở than:
– Quả thật Thầy đã chết oan!
Tương lai ta biết lo toan thế nào?
– Về thôi, chứ biết tính sao
Ở lại rồi cũng “lên cao” như Thầy!
Về thôi! Nhưng, thật là ê chề!… Liệu những người thân có cảm thông, có thấu hiểu hoàn cảnh và nỗi lòng của chúng mình không? Quả thật, “nếu chúng ta đặt hy vọng vào Đức Ki-tô chỉ vì đời này mà thôi, thì chúng ta là những kẻ đáng thương hơn hết mọi người.” (1Cr 15,19). Đối với các ông lúc này,tất cả như đi vào ngõ cụt bởi “còn chính Người thì họ không thấy”. Các ông đòi phải thấy mới tin!
Chúa Giêsu Phục Sinh thấu hiểu hoàn cảnh của các ông. Ngài tiến đến và cùng đi với họ nhưng họ không nhận ra Ngài. Trên suốt chặng đường dài lắng nghe Người giải thích Kinh Thánh, dù lòng có bừng cháy lên, nhưng mãi tới khi thấy Người làm cử chỉ bẻ bánh quen thuộc, lúc ấy họ mới nhận ra Ngài.
Trước đó, họ cần phải thấy Ngài, nhưng khi thấy rồi, họ vẫn không nhận ra Ngài. Vì trong cuộc khổ nạn, “chính Người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta,” Người đã mang lấy khuôn mặt của mọi con người, nên khi đã Phục Sinh, Ngài hiện diện qua muôn vẻ mặt, và chúng ta phải có khả năng nhạy bén để nhận ra Ngài nơi tất cả mọi người.
Nơi Đức Maria, Mẹ không cần phải thấy mới tin, vì cả cuộc đời Mẹ, mọi biến cố lớn nhỏ đều là những dấu ấn của niềm tin mạnh mẽ dù Mẹ không hề thấy trước. Vì thế, Mẹ được chị Elizabeth chúc phúc,[1] và chính Chúa Giêsu Phục Sinh cũng muốn đề cao Mẹ khi Người tuyên bố “Phúc thay những người không thấy mà tin !” (Ga 20, 29).
Về điểm này, Cha thánh Vinh Sơn đã dạy các con cái: “đừng nhìn người nghèo theo dáng vẻ bên ngoài hay theo tầm hiểu biết của người đó. Vì lẽ rằng họ thường rất thô kệch và trần tục. Nhưng hãy lật tấm ảnh lại, chị em sẽ thấy qua ánh sáng đức tin, là Con Thiên Chúa đã muốn trở nên nghèo khó, và hiện thân nơi những người nghèo. Ngài đã không còn hình tượng người ta nữa trong cuộc khổ nạn, và đã bị coi là điên khùng đối với các lương dân và trở nên viên đá vấp phạm cho người Do Thái.”[2]
Sống Tin Mừng với Mẹ:
Tôi cũng thường dễ bỏ cuộc chỉ vì không thấy được sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời tôi. Nhưng mẫu gương sống Đức Tin của Mẹ Maria cho tôi biết: chỉ cần Tin cho vững mạnh, tôi sẽ được thấy những điều tôi tin, và cũng chính Đức Tin giúp tôi mau mắn nhận ra Chúa nơi tất cả mọi biểu hiện của Người.
Hơn bao giờ hết, tôi cần được Mẹ trợ giúp tôi trong việc học hỏi và cầu nguyện với Lời Chúa, để lòng tin của tôi mỗi ngày thêm vững mạnh hơn nữa. Khi đó, “chúng ta hãy để mình không còn phải lẩn trốn sự phục sinh của Đức Giêsu, hãy để mình không bao giờ phải bỏ cuộc, hãy tiến đến những gì sẽ tới”[3].
Cầu nguyện với Mẹ:
Thưa Mẹ dấu yêu, Mẹ đã hứa với con rằng: “Mẹ có rất nhiều ơn, và Mẹ sẽ ban cho bất cứ ai đến xin cùng Mẹ”. Vậy con đến xin Mẹ cho con ơn được vững tin vào Lời Chúa, ơn nhạy bén để sớm nhận ra Chúa Giêsu Con của Mẹ, Đấng đang sống và đồng hành bên con mỗi ngày nơi từng người con tiếp xúc hôm nay.
“Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.”
[1] Lc 1,45
[2] Thánh Vinh Sơn, Tinh thần đức tin, XI, 32
[3] ĐTC Phanxicô, Tông huấn Niềm vui Tin Mừng, phần 1 – số 3.