27.02.2022 – CHÚA NHẬT TUẦN VIII THƯỜNG NIÊN – NĂM C
Lc 6,39-45
“Chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình.” (Lc 6,42c)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Hồi ấy, vua Đa-vít phạm trọng tội mà cứ tưởng không ai biết. Chúa sai ông Na-than đến kể với vua về một người giàu, có nhiều chiên dê và gia súc, nhưng khi có khách đến thăm, ông ta lại đi bắt con chiên duy nhất của người nghèo bên hàng xóm mà làm thịt đãi khách của ông. Vua Đa-vít bừng bừng nổi giận lên án người kia: ” Kẻ nào làm điều ấy, thật đáng chết!…bởi vì nó đã không có lòng thương xót.” Khi đó, Ông Na-than mới nói với vua Đa-vít: “Kẻ đó chính là ngài! Đức Chúa phán: Ta đã ban cho ngươi cả vương quốc và mọi thứ… Thế mà ngươi đã dùng gươm của con cái Am-mon mà giết U-ri-gia, và cướp vợ y làm vợ ngươi…”[1]
Bạn thân mến,
Chúng ta rất dễ phản ứng như Đa-vít khi nhìn thấy lỗi lầm của người khác, ta tỏ ra mình là người ngay chính có quyền hành xử kẻ có tội, hoặc tự cho mình cái quyền góp ý sửa dạy người khác, nhưng lại chẳng dám thành thật với Thiên Chúa và với chính mình. Chúa Giêsu ví những khuyết điểm mà ta thấy nơi người khác chỉ như cọng rác so với cái xà là những tật xấu và tội lỗi của chính ta, nhưng ta lại ít nhận ra: “Sao anh lại có thể nói với người anh em: ‘Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra’, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình?” (c.42).
Để thấy được “cái xà trong con mắt của mình” thật không dễ chút nào! Chúng ta phải soi gương hoặc nhờ người khác nhìn giúp mới xem được có vết bẩn nào trên khuôn mặt của mình hay không. Cũng thế, ta cần soi lòng mình vào tấm gương Lời Chúa, đồng thời khiêm tốn lắng nghe sự góp ý của người khác mới thấy rõ được linh hồn mình. Người năng xét mình sẽ dễ nhận ra những tội lỗi và khuyết điểm nơi mình nhiều khi còn to lớn và xấu xa hơn tội của tha nhân gấp bội.
Khi tôi lỗi lầm, tôi rất sợ người khác biết và sợ bị coi thường. Chính vì thế, tôi sẵn sàng bới lông tìm vết của những người xung quanh, để nếu họ có cười tôi, tôi sẽ nói ra lỗi lầm của họ. Thế nhưng, khi tôi ý thức lỗi lầm của chính mình và biết mình được Chúa thứ tha, cảm nghiệm được tình thương của Chúa, tôi sẽ không ngần ngại nói ra “cái xà” tội lỗi của tôi để ca ngợi Chúa, và sẽ khích lệ người khác đừng ngại trở về với Chúa khi họ lầm lỗi. Đó chính là con đường hoán cải của vua Đa-vít khi ông thưa với Chúa: “đường lối Ngài, con sẽ dạy cho người tội lỗi, ai lạc bước sẽ trở lại cùng Ngài.”[2]
Chỉ khi lòng ta đầy tâm tình sám hối và biết ơn Chúa như vua Đa-vít, ta mới có được một “kho tàng tốt” ở trong lòng để chia sẻ kinh nghiệm thiêng liêng với tha nhân, khích lệ họ tin tưởng trở về cùng Chúa. Khi đó, ta rất dễ cảm thông và rộng lượng với tha nhân, thận trọng khi phải phê bình hoặc góp ý người khác.
Hơn ai hết, Đức Maria đã thật sự khiêm tốn và ý thức mình là “nữ tỳ hèn mọn” trước mặt Chúa. Mặc dù được thiên thần cung kính chào là đấng “đầy ơn phúc”, chị Elizabeth ca tụng là “Mẹ của Chúa tôi”, nhưng Mẹ chỉ biết tạ ơn Chúa đã đoái thương phận hèn, và tự nguyện trở thành người phục vụ chị Êlizabeth, âm thầm giải gỡ rắc rối cho tiệc tại Cana và trong tiệc vui cứu độ của toàn thể nhân loại.
Mẹ đã sử dụng đôi mắt và đôi tai để chiêm ngắm và lắng nghe Chúa Giêsu, để dõi theo gương sống và lời dạy của Chúa. Mẹ cũng dùng mắt và tai để nhìn và lắng nghe những nhu cầu của người khác để phục vụ họ.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Noi gương Mẹ, tôi khiêm tốn nhìn nhận những yếu đuối và khuyết điểm của mình, để
- Xin lỗi và tạ ơn Chúa đã yêu thương tôi, rồi quyết tâm sửa đổi.
- Cảm thông với những yếu đuối của tha nhân.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin cho con biết nghiêm khắc với chính mình nhưng rộng lượng với tha nhân, như chính Chúa và Mẹ luôn nhân từ với con. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
(Đọc toàn bài Phúc Âm: https://www.facebook.com/maddala.maria.9/posts/1046862536176927)
[1] X. 2Sm 12,1-10
[2] Tv 51,15