14.5.2022 – THỨ BẢY TUẦN IV PHỤC SINH
THÁNH MATTHIA TÔNG ĐỒ
Ga 15,9-17
“…để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại…” (Ga 15,16)
CHIÊM NGẮM MẸ SỐNG TIN MỪNG:
Ngoài nhóm nhỏ 12 môn đệ thân tín được gọi là tông đồ, Chúa Giêsu còn lập nhóm Bảy Mươi Hai môn đệ, các nữ môn đệ và ngoài ra, còn rất nhiều người âm thầm theo Chúa mà không được nêu tên. Có những người theo Chúa một thời gian rồi bỏ Chúa hoặc phản bội như Giuđa Iscariôt, nhưng ngược lại, cũng có những người trung thành theo Chúa “kể từ khi Người được ông Gio-an làm phép rửa cho đến ngày Người được rước lên trời.”[1] Thánh Matthia là một trong số những người trung thành đó. Tuy không được Chúa chọn vào Nhóm 12 ngay từ đầu, nhưng ngài đã được chọn cách vinh dự để thay thế người đã phản bội là Giuđa Iscariôt và mãi mãi thuộc về Nhóm 12. Ngài được sai đi loan báo Tin Mừng tại Cappađôxia (Thổ Nhĩ Kỳ) và chịu tử đạo tại đó.
Với ý thức rằng: “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em” (c.16), thánh Matthia đã khiêm tốn và âm thầm theo Chúa cách trung tín suốt thời gian Người công khai rao giảng Tin Mừng. Ngài luôn gắn bó với Chúa Giêsu như một cành nho gắn liền với thân nho, đợi chờ đến mùa đơm hoa trái đúng thời đúng buổi. Được Nhóm Mười Hai sai đi, ngài ra đi với Chúa Giêsu như suốt chặng đường âm thầm theo Chúa trước kia, được tham dự vào sự sống của Chúa Giêsu và chia sẻ cùng một sứ mạng của Người: “…chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em, để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại” (c.16b)
Là Kitô hữu, chúng ta ý thức mình được gọi để tham dự vào sự sống của Chúa Giêsu như cành nho cần nhựa sống từ cây nho. Chỉ khi gắn liền với Chúa, “ở lại trong tình thương” của Chúa bằng cách “giữ các điều răn” của Người, cuộc sống của ta mới sinh được hoa trái, những hoa trái của lòng bác ái, hy sinh quên mình vì tha nhân như chính Chúa đã yêu thương và thí mạng vì chúng ta. Đó không đơn giản như yêu thương người ta thích, ta thần tượng, nhưng là “yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét mình, chúc lành cho kẻ nguyền rủa mình và cầu nguyện cho kẻ vu khống mình[2]”, sẵn sàng chấp nhận chịu thiệt thòi vì người khác.
Chỉ khi thật sự mang lấy trong mình “những tâm tình như chính Đức Ki-tô Giê-su[3]”, chúng ta mới có thể yêu như Chúa đã yêu. Khi đó, ta sẽ cùng với Chúa nhìn họ bằng cái nhìn cảm thông, nói những lời bác ái, sẽ không còn chấp nhất nhưng luôn giải thích tốt cho người khác. Mang lấy tâm tình của Chúa Giêsu, ta sẽ sẵn sàng lắng nghe người khác hơn là mong người khác lắng nghe ta, sẽ dễ dàng đón nhận, tha thứ và hy sinh cho họ… Đó là dấu hiệu của sự “sinh hoa, kết trái” nơi chúng ta và chắc chắn những hoa trái bác ái này sẽ tồn tại mãi trong lòng người và trước nhan Thiên Chúa.
Ý thức mình được Chúa chọn để tham dự vào sứ mạng của Chúa Giêsu, Mẹ Maria đã luôn gắn bó với Người trong tâm tình yêu mến, khiêm nhường và vâng phục thánh ý Chúa Cha và yêu thương tha nhân như Chúa Giêsu đã yêu. Mẹ quên nhu cầu nghỉ ngơi trong những ngày đầu thai kỳ, mà vội vã vượt đường xa đi thăm và ở lại chăm sóc bà Êlizabeth cho đến khi bà sinh con[4]. Mẹ quên vị trí của mình là “khách được mời dự tiệc”, để đứng vào vị trí người giúp việc và quản tiệc, để lo sao cho có rượu trở lại cho cô dâu chú rể khỏi bẽ mặt.[5] Mẹ đã sinh cho Chúa những hoa trái bác ái và trên hết, Mẹ sinh chính Chúa Giêsu cho chúng ta.
SỐNG TIN MỪNG VỚI MẸ:
Cùng với Mẹ Maria, tôi ý thức Chúa đã chọn, gọi tôi làm Kitô hữu để sống yêu thương, nhạy bén với nhu cầu của người khác.
CẦU NGUYỆN VỚI MẸ:
Lạy Mẹ Maria, xin dạy con biết ở lại với Chúa Giêsu và kín múc sự sống thiêng liêng nơi Người, để con sẵn sàng phục vụ tha nhân với tâm tình khiêm nhường, đơn sơ và bác ái. Amen
Lạy Mẹ Maria Vô Nhiễm Nguyên tội,
Xin cầu cho chúng con hằng chạy đến kêu xin Mẹ.
(Đọc toàn bài Phúc Âm: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=115904281115704&id=103586152347517)
[1] X. Cv 1,22
[2] X. Lc 6,27-28
[3] Pl 2,5
[4] X. Lc 1,39-45.56
[5] X. Ga 2,1-11