fbpx

CÙNG MẸ SUY GẪM BẢY DI NGÔN CỦA CHÚA GIÊSU – DI NGÔN THỨ NHẤT


“Đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người…”[1]

Bạn thân mến,
Vào khoảnh khắc cuối cùng của một đời người, những tâm tư, mơ ước chân thật và sâu lắng  nhất thường được mở ra vì không còn bị mây mù nào che phủ nữa. Đây là những lời tâm huyết phát xuất từ đáy con tim, đơn sơ nhất và chân thành nhất để lại cho những người thân yêu trước khi ra đi đến một thế giới khác.

Chúa Giêsu sau 3 năm rao giảng Tin Mừng kèm theo biết bao điều tốt lành để minh chứng tình thương Thiên Chúa dành cho con người, mong ước họ đón nhận sứ điệp của Ngài để sống bình an, hạnh phúc đời này và được hưởng sự sống viên mãn đời sau. Nhưng đau đớn thay, Ngài đã bị kết án chết trên thập giá! Từ trên thập giá đau thương đó, trước khi tắt thở Chúa đã để lại bảy lời sau hết. Đó là những DI NGÔN quí báu cho mọi người và cho mỗi người chúng ta nữa.

Đây là thời gian thuận tiện nhất, phù hợp nhất để suy gẫm những lời sau hết này của Chúa. Hãy để cho quả tim chúng ta đi sâu vào đó, để có thể thấu hiểu trọn vẹn tâm tư nguyện vọng của Chúa. Như vậy, những lời ấy sẽ sống mãi và sinh hoa kết trái trong tâm hồn chúng ta. Với niềm hy vọng cũng sẽ được nghe những lời nhân từ yêu thương này từ miệng Chúa vào giờ cuối cùng của mỗi người chúng ta, giờ đây chúng ta hãy lắng nghe, đón nhận và suy gẫm những lời sau hết của Chúa Giêsu trên Thánh Giá. 


DI NGÔN THỨ NHẤT


“CHA ƠI, XIN THA CHO HỌ, VÌ HỌ KHÔNG BIẾT VIỆC HỌ LÀM”
(Lc 23,34)

[2]Chúa bị treo trên Thánh giá, nơi họ đã đóng đinh Chúa vào; Chúa chẳng còn cách nào thoát khỏi trụ đài dựng đứng giữa trời và đất như thế nữa. Vết thương thiêu đốt toàn thân, mão gai xâu xé da đầu, đôi mắt đầm đìa máu thắm, tay và chân bị xuyên thâu như bởi một thanh sắt nung đỏ, tâm hồn Chúa là cả một đại dương sầu khổ và thất vọng.

Những kẻ trách nhiệm còn đó, dưới chân Thánh giá; họ chưa chịu đi khuất để ít nhất bỏ Chúa chết một mình. Không, họ cứ đứng đó, cười đùa, tin chắc mình có lẽ phải. Cảnh tượng trước mắt không là một bằng chứng sờ sờ đó sao, không chứng minh rằng thái độ của họ đối với Chúa hoàn toàn phù hợp với công lý, khiến họ có quyền hãnh diện như là đã tôn vinh Thiên Chúa đó sao? Họ cười nói, đùa giỡn, xúc phạm; và ác tâm đó gây cho Chúa một nỗi thất vọng còn ghê gớm hơn mọi đau đớn trong thân mình. Làm sao có người lại đê tiện đến thế? Giữa Chúa và họ còn một chút liên hệ nào nữa không? Có ai lại đi làm khổ một người cho đến chết như vậy không? Làm khổ cho đến chết bằng sự dối trá, giả hình, điêu ngoa, bội phản, đê tiện, rồi còn mặc lấy cái vẻ của lẽ phải, tạo ra cái dáng của ngây thơ, khoác lên bộ diện của ông quan tòa liêm chính! Thiên Chúa lại để cho xảy ra cái đó trong vũ trụ của Người được sao? Tràng cười khinh mạn của các kẻ thù lại có thể vang lên cách mồn một và đắc thắng trong thế giới thụ tạo của Thiên Chúa được sao? A! Lạy Chúa, nếu là chúng con thì sẽ giận dữ thất vọng đến mức nào! Nếu là chúng con thì sẽ nguyền rủa kẻ thù, nguyền rủa cả Thiên Chúa. Nếu là chúng con thì sẽ hét to lên, sẽ phát điên lên mà bứt tung bàn tay khỏi đinh thập giá để tống cho một quả vào mặt!

Thế nhưng Chúa lại nói: “Cha ơi, xin tha cho họ, họ không biết mà!” Thực hết hiểu nổi Chúa! Trong tâm hồn xâu xé, đớn đau tột độ của Chúa, còn có chỗ cho một lời như vậy ư? Thực hết hiểu nổi Chúa! Chúa yêu mến kẻ thù Chúa, gởi gắm họ cho Chúa Cha, cầu xin cho họ. A! Lạy Chúa, con xin lỗi nói phạm đến Chúa: Chúa còn bày đặt cho họ một lời chữa tội vô lý nhất, khó tin nhất: họ không biết việc họ làm! Họ biết hết đó chứ! Họ chỉ giả vờ không biết thôi; mà giả vờ không biết tức là càng biết rõ. Đây là uẩn khúc sâu kín nhất của tâm hồn! Nhưng người ta ghét uẩn khúc đó, chẳng muốn cho nó ra ngoài ánh sáng ý thức. Thế mà Chúa lại bảo họ không biết việc họ làm! Họ chỉ không biết một điều thôi, đó là tình yêu của Chúa đối với họ, một tình yêu chẳng ai có thể biết nếu không đích thân yêu mến Chúa, vì chỉ tình yêu mới giúp hiểu Ân huệ Tình yêu.

Chớ gì tình yêu không hiểu nổi của Chúa cũng thốt ra trên tội con lời tha thứ đó. Xin Chúa hãy nói với Chúa Cha cho con nữa: “Cha ơi, xin tha cho nó, nó không biết việc nó làm!”. Ồ, con biết chứ, con biết hết, con chỉ không biết tình yêu của Chúa thôi!

Xin cho con nhớ lại lời thứ nhất này của Chúa trên Thánh giá mỗi khi đọc kinh Lạy Cha, con nói cách máy móc thuộc lòng lời thứ tha cho những ai xúc phạm. Ôi lạy Chúa, không biết đã có lần nào con thực sự bị xúc phạm mà có thể tha thứ từ trên thập giá của tình yêu hay không? Nhưng
dù sao, con cần sức mạnh của Chúa để tha thứ, tha thứ tận đáy lòng, cho những ai mà tính kiêu căng và ích kỷ của con coi như những thù địch.


[1] Ga 19,25

[2] Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi trích dịch từ Spiritualité pascale, phần Documents et Prières. Paris, DDB, 1957, trang 275-278.

Bản gốc tiếng Đức RAHNER KARL, SJ. WORTE VOM KREUZ, Herder Verlag 1980, s.49-72.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *